Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

NIỀM VUI KHÔNG TRỌN VẸN


TRỞ VỀ THƯ VIỆN
Ta lại về đây
Khung cửa sổ tầng ba vẫn mở

Vẫn chờ tôi
Cô bé ở trên kia
Vẫn lặng lẽ, vẫn vô tình, thoáng gặp
Tóc đuôi gà sao quen quá người ơi

Vẫn không gian tựa những mối tơ lòng
Vẫn mặt biển cuộn tròn sách vở
Vẫn dòng người nhộn nhịp ở dưới kia
Vẫn tiếng nói, tiếng bước chân rất khẽ

Vẫn ánh nắng chiếu lòng tôi toang hoác
Gốc cây già vẫn lặng lẽ ngồi đây
Cầu thang gỗ vẫn vương đầy bụi ám
Và mặt bàn vẫn chi chít lời ghi

Ngày trở lại nơi đây
Tôi bỗng thấy mình vụt lớn
Và tại chiếc bàn nơi góc xó
Tôi tìm lại tôi
Chàng thi sĩ ngày xưa chấm bút.
Ở Quy Nhơn thì như vậy, còn ở Trà My thì thế nào, mọi người nghe nhá...
Hôm nay dạy xong tiết nghề rồi chạy đi in cái đề cho tụi nhóc kiểm tra 15p. Tới chỗ hay in trước trường bữa ni nghĩ nên chạy xuống dưới ngã ba. In xong nhìn qua bên kia thấy thư viện. Cái thư viện này bữa lên mình đã để ý rùi, cũng định bữa nào rảnh lên làm cái thẻ đọc sách nhưng lần lữa mãi, có khi quên luôn cái dự định đó. Thế thì bữa ni làm luôn đi. Cua xe vào, nện giày lên cầu thang, ngước lên thấy cô quản lý thư viện mắt tròn, mắt dẹt. Ủa trông mình lạ lắm hay sao ta, hay cô đó tưởng bữa ni có ông cán bộ nào mới về, hehe. Khi nghe mình nói muốn làm cái thẻ mượn sách, cô thủ thư mới cười tươi. Nói chuyện một lát, cũng hỏi làm ở đâu, lên đây lâu chưa....Hỏi một hồi hóa ra là đồng hương. Cô đó cũng ở Núi Thành, cũng quen với cậu chỗ mình đang ở. Thế nên được ưu ái, cho mượn luôn 2 cuốn sách. Thư viện này nhìn cũng hoành tráng, cũng sạch sẽ nhưng sách thì hơi ít. Lượn qua lượn lại một hồi mình chọn cuốn " lôgic học" và một tuyển tập truyện ngắn "Hôn anh, thêm một lần nữa". Thế là tìm lại niềm đam mê đọc sách. chắc mình sẽ lên đây thường xuyên hơn...
Phi về nhà, cắm nồi cơm rùi mang cuốn  "Hôn anh, thêm một lần nữa" ra trước nhà đọc. Cuốn này thì cũng không tình cảm, ướt át lắm, lại kể về những câu chuyện tình yêu trong sáng, lãng mạng thời học sinh, sinh viên nên mình thích. Thích nhưng chỉ đọc vài truyện thôi, vừa đọc vừa ngắm cảnh...hi. Mấy bữa đi về toàn chui vô phòng thôi, bữa ni ngồi trước nhà. Vừa ngắm mọi người đi lại, vừa hít bụi, vừa ngắm nắng nhưng cũng thấy thỏa mái vì không gian thoáng đãng. Nắng bữa ni đẹp "đúng bài", vàng dìu dịu, nóng dịu dàng, vừa đủ ấm áp mà không gay gắt quá. Mình thì thích nắng, lãng mạng nắng nhưng lãng mạng kiểu khác. Nhìn nắng thấy như truyền cho ta thêm nguồn sinh lực, tưởng tượng như có thể uống từng giọt mật vàng kia cho đủ đầy khao khát. Lại nhìn lên trên đồi kia, nắng chiếu xuống đồi keo mới bật lá non thật đẹp. Mình cũng thích những gì non tơ, đặc biệt là những ngọn cây mới lên. Cũng nhiều lúc đi qua những công viên thấy người ta cắt tỉa những cành cây mới vươn lên, non tơ và phóng túng để cho có khuôn mẫu mình lại thấy tiếc. Đồng ý nếu không cắt tỉa thì sẽ lung tung, lộn xộn, rồi có lúc sẽ không còn non tơ, phóng túng nữa nhưng trong mắt mình thì những cây thông đó đang ở giai đoạn đẹp nhất mà. Sao lại như thế chứ, cuộc đời này đúng là khó hiểu...
Tâm trạng phơi phới vậy nên vác ngay loptop ra làm cái topic. Để ngay trên chiếc xe mới đi về dựng ngoài hiên viết cho nó máu và có tâm trạng, hi. Mọi người đi qua nhìn vào nghĩ chắc thằng này "khoe của" hay bị lập dị. Nhưng cũng không vấn đề gì. Dân ở trên này thì giàu, mọi người khoe nhà lầu, xe xịn nhưng không ai khoe "trí thức" như mình nên cũng không sợ đụng hàng, hehe. Để coi trong sách có câu gì hay trích lược mọi người đọc nha....
"Đừng buồn, khi một ai đó đã chối từ được làm cả thế giới của mình. Hãy mỉm cười đi nhé. Để đón nhận lại cả thế giới đó. Với trọn vẹn 7 tỷ người còn lại. Và đâu đó ngoài kia, trong 7 tỷ người ấy, có một ai đó đang chờ đợi để được làm cả thế giới của mình"
Trưa ăn cơm xong, mới lên giường nằm một xíu, bỗng nghe điện thoại đổ chuông. Ai lại gọi vào lúc này chứ, nhìn thấy số cô tổ trưởng, mệt rồi đây. Mà đúng vậy, trưa nắng 1 giờ gọi gấp lên trường để chuẩn bị ngoại khóa thi sức khỏe sinh sản vị thành niên. Thật ra thì chuẩn bị cũng gần xong rồi, không biết làm gì nữa đây. Lên tới nơi, nóng đổ mồ hôi lại phải lật đật chạy đi mua giấy đề can về cắt số. Các bạn có biết để làm gì không? Chỉ để treo lên một cái bảng thông báo sau mỗi phần thi mỗi đội được bao nhiêu điểm. Thật là mất công mà lại không có ý nghĩa gì cả. Sau mỗi phần thi có thể tổng kết điểm rồi đưa người dẫn chương trình đọc lên là được rồi, có cần thiết phải làm vậy không chứ. Thành mỗ tôi cũng đi nhiều, thi nhiều rồi mà chưa thấy ở đâu làm như vầy hết. Bó tay chấm com. Đã mất giấc ngủ trưa, mà mình có tính xấu là không được ngủ trưa thì khó chịu lắm, còn một tính xấu nữa là cũng tiết kiệm, làm việc thì hay suy tính phải làm sao để bỏ ít công sức nhưng đạt hiệu quả. Giờ phải ngồi gò lưng cắt cắt, dán dán thế này đúng là không dễ chịu tí nào...
Làm xong tới tiết 4 dạy nghề rồi chạy về. Thay cái áo ra thấy ướt đầm mồ hôi rồi. Định lười biếng nhưng thôi bỏ ra tí tắm giặt luôn. Chợt nghĩ sau này có vợ  thì sao nhỉ. Mình về thay áo, vợ có nói 'bữa ni trời nắng, ra nhiều mồ hôi, anh bỏ ra tí em giặt cho' không nhỉ. Tất nhiên là mình sẽ giặt vì mình có thói quen tắm rồi giặt đồ luôn nhưng vẫn muốn nghe như vậy....
Lại nghĩ mình lại thế rồi. Đã nghĩ sẽ không đá động gì đến cái lĩnh vực đó. Thực ra giờ có nhiều thời gian ngồi nghĩ lại thấy sao lúc xưa mình tệ mạt như thế. Thực sự không muốn người mình yêu thương hay yêu thương mình phải đau khổ nhưng biết làm sao được. Nên thầm nghĩ rằng mình còn lang thang, còn chưa biết ổn định ở đâu, còn chưa đủ điều kiện mang đến hạnh phúc cho người khác thì sẽ không yêu. Không muốn nước mắt một người con gái nào lại rơi vì mình. Không muốn trái tim ai mang hình bóng của mình rồi phải đau khổ. Không muốn ai trách 'đã biết như vậy thì lúc xưa anh yêu em làm chi'. Thực sự lương tâm và tình cảm cắn rứt, nghĩ mình không đáng mặt nam nhi, nghĩ mình chẳng ra gì, nghĩ mà thương, mà ân hận. Thế nên giờ quyết tâm chôn chặt tất cả. Không muốn yêu, cũng không muốn nhớ. Không muốn ai đó hy vọng rồi lại thất vọng vì mình. Nếu ai còn nhớ đến tôi thì hãy giữ cho tôi một tình bạn. Dù biết rằng điều này có thể cũng khó khăn vì biết rằng mình cũng không tốt nên bạn bè cũng không thích. Nói thật ra là cũng không nhiều người nhìn mình với ánh mắt thiện cảm. Vậy đó, sự thật là vậy đó, ai đó nghĩ tốt cho tôi thì hãy nghĩ lại đi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét