Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

NHỚ LẠI LỜI THẦY......

Tối nay ngồi ăn cơm. Nghĩ mông lung thế nào nhớ lại những lời thầy Ban - Nguyên trưởng khoa Sinh - KTNN nói với sinh viên trong lễ tốt nghiệp của khóa 30. Bữa đó thầy nói tội lắm. Ai cũng rưng rưng cảm động. Giờ mình vẫn còn nhớ. Thầy bảo ra trường hãy lao vào đời như những mũi tên bắn...không chờ đợi bất cứ giây phút nào, hãy gởi hồ sơ xin việc đi khắp nơi, huy động tất cả những mối quan hệ...làm những việc đó chúng ta không mất điều gì hết, có chăng là mất đi "sự thất nghiệp". Nếu không có được công việc đúng chuyên môn thì làm bất cứ công việc gì để nuôi sống bản thân...
Trong cuộc sống phải biết tiết kiệm. Tiết kiệm thời gian, vì đời người ngắn ngủi lắm. Tiết kiệm sức khỏe, đừng nghĩ mình sức trẻ mà phung phí, phá sức. Tiết kiệm tiền bạc, người ta làm nhiều tiền thì tiêu nhiều. Mình làm ít thì nên biết tiết kiệm chút...Và cho dù làm gì đi nữa thì hãy giữ lương tâm mình được thanh thản, đó là điều quý nhất của con người...
Rồi gây dựng cho mình một mái ấm, để có nơi đi về. Việc lập gia đình cũng không phải vội vàng, nhưng cũng không chần chừ bỏ lỡ "cơ hội" để rồi phải "hối hận" cả đời....
Thế đó, cuộc sống này có khắc nghiệt thế nào đi nữa thì cũng không sợ gì cả. Chỉ sợ mình quên đi những điều như thế này...

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

VIẾT CHO ƯỚC MƠ


Em trao ánh mắt
Xuyến xao cả chiều đông quạnh quẽ
Em trao bàn tay
Anh đón lấy và nâng niu, gìn giữ
Em trao nụ hôn
Anh ngập trong hồn cỏ dại
Em trao cho tôi
Cả mộng ước cuộc đời

Ôi kiếp người mong manh
Khi ta đến bên nhau đời vẫn mong manh như thế
Ôi cuộc sống phong trần
Khi ta đến bên nhau vẫn lo toan, vất vả
Rồi chia phôi, phong ba và đêm tối
Có cuốn ta ra khỏi đường dài?
Rồi nhạc nhẽo một mùi hương trẻ dại
Rồi thời gian sẽ hằn nếp chân chim
Nhưng cuộc đời đã đưa đến bên nhau
Thì mãi mãi, không chia lìa, em nhé.

Anh sẽ chờ một ngày sống bên em

Để biết được anh mơ nhiều như thế
Bài này là lúc tối đi tập văn nghệ, mọi người có đôi, có cặp cả. Riêng mình lẻ loi nên BỊ cặp múa với một chị đã có chồng, hic...hic...hic.Múa thì phải có đoạn nắm tay, mà nắm tay thấy cộm cộm chiếc nhẫn thấy thế nào ấy, he. Ước gì có "một bàn tay nào đó" của riêng mình........

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

CHỜ CHI ANH


Anh chờ gì ở tương lai
Khi ngày mai em đi vào ngõ vắng
Anh chờ gì ở xa xôi
Khi chiều nay cánh chim không về tổ
Anh chờ chi nữa anh ơi
Dĩ vãng nhuốm màu bàng bạc
Hạnh phúc và những khổ đau
Cũng trôi đi không bờ bến
Nếu anh bảo anh chờ thời gian
Thì phôi pha một chiều đứng đợi
Nếu anh bảo anh chờ người xưa
Thì nắng mưa trôi hình với bóng
Nếu anh bảo anh chờ tình yêu
Thì ở đâu trên cõi trần đời
Có một người sẽ nhớ đến anh
Mơ về anh những đêm trở giấc?
Có hay không một nỗi giấu lòng
Hay ưu tư cái nhăn mày chân thật
Có hay không mơ ước một ngày xa
Hay chất chứa trong tim hình bóng khác

Ai sẽ là một nửa của đời ta
Ôi lang thang ta tìm hoài, tìm mãi

PHƯỢT TRÀ MY (Cách đây nửa tháng rồi nhưng bữa ni mới viết, hi)

Tuần ni không về nhà. Ừ, không về nhà thì đi khám phá Trà My. Lên đây 3 tháng rồi mà chỉ loanh quanh ở thị trấn, chưa khám phá nơi nào hết. Mà thật ra cũng chưa có cơ hội khám phá…
Sáng chạy xuống đi rừng Trà Giang. Cũng là đi khảo sát mấy cây lim xem có thể cấy nấm được không. Hôm qua trời còn nắng mà sáng ni mới nghe cơn bão số 1 Trà My đã làm mưa rồi. Con đường dẫn vào rừng như được đổ một lớp dầu mỡ lên trên. Trơn trượt thôi rồi. Phải đi thật chậm và ghì chặt tay lái. Hì hụi mãi cũng vượt qua chặng đường đất. Lên tới trại phóng tầm mắt ra xung quanh một phát. Nói chung trên này phong cảnh cũng đẹp. Những quả đồi thấp thấp nối tiếp nhau. Trên đó phủ một màu xanh của rừng keo hoặc bãi cỏ trống trơn. Đó là những đồi vừa khai thác keo chưa trồng lại hoặc keo chưa kịp lên. Nhìn những quả đồi ấy cứ như cao nguyên Lâm Viên, hi. Thấy thèm hương cỏ, những đóa hoa dại rung rinh, chút nắng vàng và bàn chân nhỏ bé tung tăng gấu váy....
Ra vẻ nhà nghiên cứu, xỏ tay túi quần, đi loang quanh và giương "mắt ếch" ra nhìn xung quanh. Nhưng thực ra không có cái gì mới hết. Những cảnh này mềnh quá quen vì cũng là dân núi mà. Cả con đường gồ ghề, lầy lội chạy mon men theo những triền đồi kia cũng không lạ nốt. Chỉ có khu rừng nguyên sinh kia, chừng 3 héc ta nhưng có thể nói nó là "di tích" hiếm hoi còn sót lại sau cuộc "đại khai hoang" lấy đất trồng keo. Thôi có bao nhiêu "xài" bấy nhiêu vậy. Không đợi trời tạnh mưa, mình và chú đó mang áo mưa, mang giày ủng, bôi thuốc Deep(thuốc này chống vắt) và xuất hành...
"Em" Lim đầu tiên đập vào mắt mình là một cây Lim to một mình ôm không xuể. Thân lại chẻ đôi và cành lá thì xum xuê lắm. Cây này thì tuyệt vời rồi. Nhưng lại nằm chơ vơ, trống trơn trên đồi nên cũng khó. Đánh dấu tọa độ vậy...
Tiếp theo là chui rúc vào cánh rừng nguyên sinh đó. Cũng có nhiều loại cây, to có nhỏ có. Nhiều loại dây leo, rồi cây bụi, cây thân thảo, phong phú đa dạng lắm. Mềnh thì cố nhớ lai chút vốn phân loại thực vật nhưng cũng "bất lực" trước những cây cối nơi đây. Toàn phải hỏi chú đi cùng. Nói ra cũng hơi dzị nhưng cây cao quá không thấy lá, mà nhìn thân cây thì mềnh chịu hổng bít nó tên gì. Nên có khi chỉ là những cây quen thuộc mà mình cũng hỏi, không biết ông chú kia có quoánh giá gì hông nữa, hi. Mình đi rừng cũng nhiều, cũng được tận mục những "kỳ nhân, dị thảo" nhưng lần nào bước chân vô rừng cũng háo hức. Nhìn những thân cây hoành tráng, những chùm lan Hoàng Yến treo tít trên ngọn cao, những cây Sanh khủng, và may mắn nghe được tiếng hót của con chim gì hay lắm. Như vậy là thú rồi. Cũng mặc cho mưa rả rích không thôi, mặc cho những con vắt phục sẵn ở đâu đó dưới đám lá khô chỉ đợi có người hay con thú gì đi qua là bu vào. Chú kia thì bị mấy con vắt lun mà mình sao không thấy "động tĩnh" gì hết. Hay tụi nó chui được vào những nơi kín đáo rồi "âm thầm lặng lẽ" trong đó, hic. Cũng rờn rợn da gà. Mưa ngày càng nặng hạt và rừng thì cũng rậm quá nên chỉ tìm được vài cây lim nhỏ nữa thôi. Đành quay ra chờ bữa nào nắng lên vậy...
Về tới trại mềnh nhanh chóng cởi áo mưa, quần áo ra "khám vắt". Có tới 5, 6 con bám ở giày luôn, mà không con nào có ý định leo lên trên hết, cũng đỡ, hi. Rồi mang cái bộ dạng ướt át đó chạy về thị trấn. Tắm rửa, giặt đồ cũng hết buổi sáng. À quên chưa khoe, lúc đi cũng tìm được mấy cái nấm Linh chi trên cây mục. Nhưng chỉ là Hắc Chi. Xem như cũng có thu hoạch vậy...
Chiều lại đi Sông Tranh chơi. Nghe báo chí nói nhiều về cái vụ rò rỉ nước ở đập chính thủy điện Sông Tranh 2 nhiều rồi mà chiều ni mới lên "điều tra thử", he. Lên gần tới nơi, vừa thấy hình hài con đập hiện lên hiên ngang giữa núi đồi và làn nắng chiều mỏng manh thì trời đổ mưa. Ba người chạy vào trú ở một quán nhỏ bên đường. "Bà tám" chán chê thì cũng tới lúc trời hết mưa. Chạy lên thân đập chính (chỗ bị rò rỉ nước ấy), bữa ni người ta xử lý rồi nên hông thấy nước rỉ ra nữa. Đập vào mắt mình là một con đập hoành tráng đúc bằng bê tông cốt thép. Ở trên nhìn xuống mặt nước cứ như là sâu hun hút. Có 6 cửa xả lũ cũng hoành tráng nốt. Nói chung là lên đây sẽ được thấy những cái hoành tráng không thể tưởng tượng nổi. Đó mới chỉ là con đập chính, nhờ có tý kiến thức về thủy điện nên mình biết người ta xây nhà máy ở một nơi khác. Hỏi đường rồi "dông" vô trong núi. Dân phượt mà, đi đâu cũng đi đến cùng, biết cho tường tận, hehe. Nói chung cảnh trên này đẹp. Hai bên đường có thể bắt gặp những khoảng chuối rừng vươn cao chen với đá. Mặt nước hồ thì mênh mông sương khói. Và thỉnh thoảng mặt trời ló ra, phả xuống những bông lau chút nắng vàng như mộng. Cảnh này mà đi dạo với người yêu là "đúng bài", hehe. Vừa chạy xe vừa quan sát cảnh xung quanh. Trên này chủ yếu là nơi sinh sống của dân tộc. Có thể bắt gặp những ngôi nhà sàn ngay ven đường, hay những em bé đang dong trâu về. Chạy lên tới nhà máy thì đã chiều muộn. Bảo vệ không cho vào nhưng xin đi dạo ở ngoài ngắm cảnh. Có một rẻo sông cũ chảy hai bên vách đá nhìn như bị cắt gọt, và nước từ nhà máy tuôn ra ngầm dưới lòng sông đang sôi lên cứ như người ta đun một nồi nước khổng lồ. Nhìn xuống dòng nước xanh, sánh, sôi sùng sục mà tưởng tượng nếu mình rớt xuống đó thì thế nào nhỉ. Chắc bị nhào trộn cho tan nát ra ấy chứ, hi. Thôi không xem nữa, tò mò lẻn vào nhà máy. Đứng trên cao nhìn xuống thấy gian đặt tuabin rộng lớn, và có 2 tổ máy, mấy kỹ sư đang trực và những bảng điều khiển đang sáng đèn. Âm thanh thì chỉ độc những tiếng ầm ầm của tuabin quay và không khí thì nóng ngột ngạt. Lò dò đi xuống cái cầu thang dài và hẹp, mình đảo mắt nhìn cái cần cẩu to vật vã dùng để cẩu tuabin khi sữa chữa. Xuống tới lưng chừng, mới nhìn loáng thoáng tuabin quay thì có một kỹ sư cầm bộ đàm xăm xăm tiến lên. Biết thế nào cũng bị la vì đột nhập vào trong này, nhưng để xem thế nào. Anh đó lên bảo tụi mình không có giấy giới thiệu nên không được vào, hic. Nói đùa với mấy đứa bạn là để ít bữa lên Bộ xin giấy, hehe. Xem như vậy cũng được rồi, ở đây không mến khách và cũng không đẹp như trên Yali. Cũng không  thèm xem nữa, đường đột vào để chỉ cho bạn xem cái tuabin nó quay thế nào thôi, he. Thế là đi đến cùng Sông Tranh 2 rồi đó...
Quay về thì trời đổ mưa, mưa nặng hạt nữa chứ. Phóng vèo vèo trên đường vắng và quanh co cũng liều thật. Đành tạt vào một nhà ven đường trú lại. Chiều mưa vội, mặt nước hồ ảm đạm, và Sông Tranh 2 nhìn như lọt thảm vào núi rừng mênh mông. Thế mà con người lại muốn làm cho nó nhỏ bé và yếu ớt thêm.... 

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

CHÁN CÁI ĐẤT TRÀ MY

Tôi ở đây, trên đất Trà My
Được những ngày mà lòng tôi thấy chán
Chán cái cảnh bụi tung mù mịt
Khi một chiều ngược núi về xuôi

Tôi ở đây, theo nghiệp của thầy tôi
Trên mái trường đắp đổi ngày với tháng
Đắp đổi đủ, năm năm về dưới đó
Đắp đổi lương, nghề, hay phí tuổi thanh xuân

Tôi ở đây, tiếc cái cảnh huy hoàng
Khi chiến đấu nơi mái trường đại học
Hay nhiệt huyết, niềm tin, và yêu mến
Của tháng ngày dạy ở dưới xuôi

Ôi Trà My, ta chưa quen với ngươi
Sao lại gieo trong lòng người buồn chán
Chán cái cảnh độc thoại với “lớp dân”
Hay rát cổ mà la “bầy người ngợm”

Còn ở đâu niềm yêu nghề mong manh
Mà thầy tôi thắp lên khi thực tập
Còn ở đâu níu kéo với đời tư
Tôi những tưởng sẽ yên bề nơi ấy

Thôi như thế cũng là số với duyên
Hay thử thách lòng ông trời định sẵn
Thôi như thế cũng là nắng với mưa
Trôi qua tôi như trôi ngày với tháng

Thôi em nhé, chờ anh ngày trở lại
Dưới mái trường anh hằng ước với mong
Thôi cứ để tâm tư anh bỏ ngõ
Để lòng anh hóa cỏ với thời gian

Thôi em nhé, không lời thương với trách
Không những lời chúc phúc đầu tiên
Không một đêm, mơ mộng với hão huyền
Hãy cứ để tôi chết dần hình bóng

Để một ngày tôi trở lại là tôi
Thì ôi thôi, tôi khác đi nhiều lắm

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

VIẾT VỚ VẨN CHƠI

Tối nay ăn cơm xong đang định nghỉ một chút rồi lên làm cho xong cái đề thi cho tụi 11. Cái đề này làm từ bữa chủ nhật đến giờ đó, hehe. Cứ trù hoãn miết, mở máy là lên mạng, mà lên mạng hết đọc báo, nghe nhạc, đọc thơ...thế là chẳng có hứng mà làm việc nữa. Mang chút máu nghệ sĩ mà thế đó...khổ ghê, hi. Thế mà chưa kịp mở máy thì có người gọi, kêu lên tập văn nghệ. Chắc tại "số" cái đề thi này nó vậy, hehe
Lên tới trường thì mọi người đang họp. Mình vừa chân ướt chân ráo vào đã nghe thầy hiệu trưởng "phê bình" những người không nhiệt tình tham gia phong trào của nhà trường. Cái khoản này mình có biết gì đâu he, cũng không thấy có tên trong danh sách được "điệu" đi. Thôi "chửi" thì nghe vậy, hy vọng chừa mình ra, hi
Họp xong thì các cô nữ tập trước. Mấy anh nam còn đang chờ biên đạo múa nhớ lại động tác. Nhàn cư vi bất thiện, có một thầy phát hiện ra một ổ gà đẻ hoang. Thế là "phát động phong trào" nhậu. Cũng vừa lúc biên đạo múa phán rằng quên động tác rồi, để đó biên đạo lại rồi bữa sau tập. Đúng là nghiệp dư có khác. Mình thì không thích cái vụ nhậu ngẫu hứng này nên dắt xe ra về. Nhưng mấy thầy gọi nên đành nán lại chút. Uống mấy ly, nói chuyện phiếm rồi về. Nhưng tự nhiên chạy về nghĩ nghĩ thế nào lại thấy muốn có vợ, he. Có một chỗ nào đó để đi về cũng hay nhỉ. Không phải uống mấy ly vào nói bậy đâu, nhưng có cảm giác gì đó lạ lắm. Hình như thấy mình trưởng thành nên muốn có một nơi để đi về, hi. Về nhà định làm cái đề nhưng thấy chán chán nên thôi. Đã trót mở máy chẳng lẽ không làm gì. Thôi viết đại mấy dòng vớ vẩn này. Cho nó khỏi buồn tay, hi...

LUÂN HỒI


Khi ta sinh trong cuộc đời, bé bỏng
Là khởi đầu của những lần sinh
Khi ta bước bàn chân con, chập chững
Là khởi đầu của những triệu bước chân
Khi ta khóc lần đầu, hay lần cuối
Hãy cứ tin ta khóc mãi dưới đời
Khi ta hát, bài hát lời con trẻ
Là mở lời cho bài hát đơn côi
Là như thế, ôi kiếp người rộng trải
Mãi luân hồi trong khoảnh khắc đây thôi
Chẳng phải đợi kiếp sau ta mới khác
Hết một ngày là lúc ta ra đi
Để đêm tối thay ta trong ý nghĩ
Hay cơn mơ cũng u ẩn khôn lường
Để nụ hôn ẩn mình trong mộng mị
Hay bên nhau chỉ là lúc hư vô
Ta sẽ khác khi bình minh sắp đến
Chào một ngày với rực rỡ trời lên
Hay u ám một ngày đông quạnh quẽ
Con sẻ con có vần vũ hiên nhà
Hay đi mãi không trở về chốn cũ
Thì ta biết vạn vật cũng đắm chìm
Trong một kiếp luân hồi vụn vỡ
Ôi hồn ta không thật đến ngày mai
Nhưng em ơi đừng thở dài như thế
Có một điều níu lấy hai ta
Là một buổi ta quay về chợt thấy
Thấy hình hài của cả những phôi phai

Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

NẮNG MỚI VÀ TÔI

Nắng mới chia tôi một nỗi niềm
Con đường lặng lẽ khẽ rùng lên
Ai về đôi bước bên ai đó
Để lại đời riêng với mộng sầu

Nắng mới làm tươi, xốp làn mây
Treo trên đầu núi, sáng nay xem
Lem nhem một khoảng trời tư tưởng
Thưởng với non cao chút tự tình

Nắng mới người mang một nỗi vui
Xuôi theo dòng nước, bước thênh thênh
Rồi đây ai sẽ thay màu áo?
Tháo bỏ đời tôi, cái vỏ bào

Vỏ đó thì thôi, tôi vẫn mang
Lang thang một nẻo kẻo thêm mòn
Lon ton ngày tháng, còn hay vắng?
Một bóng hình ai...trắng...nắng...mơ.

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

KHÔNG VỀ NHÀ


Tuần này mình không về nhà. Một phần vì tuần sau "thôi nôi" cho đứa cháu nên tự nhủ thôi để tuần sau về cũng được. Một phần tháng này tiêu "quá tay" nên hết lương mất, về mà không có quà cho tụi nhóc thấy cũng tội, hic. Mà nghĩ về nhà cũng vậy thôi, cũng ăn rồi ngủ, vài bữa rồi lên lại, chạy xe một quãng đường dài cũng mệt. Nhưng không về ở trên này thấy mọi người về hết lại đâm ra buồn...
Buồn buồn nằm nghĩ ngợi thấy giật mình. Chẳng lẽ mình chai sạm với cảm giác gia đình, không thấy nhớ nhà, cũng không muốn về nhà nữa sao. Ừ, mà cũng phải, nói ra thì có vẻ mình không ra gì khi không yêu gia đình nhưng có lẽ từ nhỏ tuổi thơ không cho những ngày êm ấm, không có tình mẫu tử níu giữ bước chân ra đi...Chỉ có ánh mắt cha là ray rức cõi lòng...
Lên mạng đọc báo 24h. Những đường link miên man thế nào lại dẫn mình đến những bài viết về sự ngây ngô, trong sáng, tinh nghịch của trẻ con. Tự nhiên thấy nhớ nhà, nhớ đứa cháu. Rồi tự nghĩ sau này có con chắc mình sẽ yêu con lắm, sẽ nâng niu thiên thần bé bỏng và sẽ dạy dzỗ con nên người. Có lẻ trẻ em sẽ đánh thức bản năng làm bố của đàn ông...
Và hình như dạo này mình đang đi trên con đường để trở thành một người đàn ông thực thụ. Không phải mãi miết đi tìm một nửa còn lại. Mà là lo, và nghĩ xem làm thế nào để xây dựng gia đình trong tương lai. Giống như một vài loài chim có tập tinh con trống lo xây tổ trước khi mời một "nàng" về cư ngụ. Dạo này mình cũng hay nghĩ không biết sẽ ổn định ở đâu, rồi kiếm tiền mua đất, xây nhà. Nói chung chưa gì đã thấy gánh nặng gia đình đè nặng lên vai. Con gái thường than khổ nhưng làm con trai với trụ cột trong gia đình không phải đơn giản. Phải làm một bờ vai vững chắc, và đứng vững cho dù có sóng gió gì ập đến tổ ấm nhỏ bé. Một vấn đề cũng khá quan trọng là phải có một nền tài chính vững mạnh. Mấy bữa ni nghĩ con trai làm ra ít tiền quá, tự thấy mình cũng "hèn kém". Nói đến vấn đề này thì thôi, thở dài một cái đã...
Thở dài xong phải tìm cách giải quyết chứ. Trước mắt tiền lương không nhiều thì phải tiết kiệm cái đã. Rồi sau kiếm thêm nghề tay trái gì làm. Mới lúc chiều tìm được vài mối làm ăn. Về bán hạt keo giống và cây keo dâm hom. Ở trên này người ta trồng keo nhiều lắm. Cái nghề này thì mình cũng có thời gian theo ông bạn già học hỏi nên cũng biết tí chút. Cũng khó khăn nhưng phải thử xem...
Thế đó, lo nhiều quá nên ai cũng nói mình già trước tuổi, hic...