Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

TẬP THƠ : NHỮNG THÁNG NGÀY NỐI TIẾP


TRỞ VỀ THƯ VIỆN
Ta lại về đây
Khung cửa sổ tầng ba vẫn mở

Vẫn chờ tôi
Cô bé ở trên kia
Vẫn lặng lẽ, vẫn vô tình, thoáng gặp
Tóc đuôi gà sao quen quá người ơi

Vẫn không gian tựa những mối tơ lòng
Vẫn mặt biển cuộn tròn sách vở
Vẫn dòng người nhộn nhịp ở dưới kia
Vẫn tiếng nói, tiếng bước chân rất khẽ

Vẫn ánh nắng chiếu lòng tôi toang hoác
Gốc cây già vẫn lặng lẽ ngồi đây
Cầu thang gỗ vẫn vương đầy bụi ám
Và mặt bàn vẫn chi chít lời ghi

Ngày trở lại nơi đây
Tôi bỗng thấy mình vụt lớn
Và tại chiếc bàn nơi góc xó
Tôi tìm lại tôi
Chàng thi sĩ ngày xưa chấm bút.

EM VỀ
Em về, mười hai giờ lúc anh còn thức
Bổng giật mình lòng trắc ẩn buông rơi
Ôi cuộc đời sao lắm nỗi đa đoan
Nỡ vùi lấp những ước mơ có thật

Nhìn dáng em dáng hãy còn con gái
Dáng mẹ già tần tảo để lại đây
Dáng cánh cò cả tuổi thơ vụng dại
Thành phố sang giàu đâu phải dáng em tôi

Nơi cuộc vui có những kẻ hăng say
Tiền xanh đỏ cứ che mờ mắt thú
Cuộc vui chưa tàn mà mắt em đẫm lệ
Mẹ cha ơi đau khổ một hình hài

Đời là thế chẳng mạch dừng đứt quãng
Ta ưu tư ta tiếc nuối phận người
Ta tiếc nuối cho một tà áo đẹp
Qua phong ba mưa gió xé tan tành

Áo em rách để cuộc đời chắp vá
Tôi lang thang đôi bước chẳng thành đường
Rồi ngày tháng điếu thuốc tàn lặng lẽ
Làm mốc thời gian để soi dáng em về.

HÒN VỌNG PHU
Chênh chếch trên cao một mảnh lòng
Nhận lời trăn trở của non cao
Dang tay đón thẳng làn gió thốc
Lấy rồi gởi lại ánh chiều tan

Ôi một mảnh đời như gió thoảng
Trải bao mưa gió đội phong trần
Lầm lũi đi về khi sao vắng
Huy hoàng những lúc ngắm trời lên

Ôi một mảnh đời nay hóa đá                                                                                       
Vững vàng sừng sững ở trên cao
In dấu ngàn năm trong góc dạ
Xá chi đời, kiếp trải luân hồi

Hòn vọng phu, hòn vọng phu
Vọng chi thăm thẳm mãi trời cao
Dưới chân nhịp sống nay trôi chảy
Hãy đem thần đá tỏa nơi nơi.

CHỢT THỨC
Bổng một lần thức dậy giữa đêm khuya
Anh lại thấy cuộc đời mình trống vắng
Cuộc đời luôn đặt ra những câu hỏi
Mải miết tìm đáp án anh quên
Quên sáng nay nụ hoa trắng trong vườn
Rưng rưng nở dưới chan hòa ánh nắng

Bổng một lần thức dậy giữa đêm khuya
Anh lại thấy hiện ra những con đường phía trước
Mà ánh đèn đường như những niềm hy vọng
Lụi tàn trong đêm đông buốt giá
Từng bánh xe hun hút đi về

Bổng một lần thức dậy giữa đêm khuya
Anh thấy mình chẳng còn trẻ nữa
Cuộc đời đã ném cho anh những đồng tiền khổ cực
Anh tiêu pha cho những ý tưởng điên cuồng
Rồi ngày mai anh khao khát kiếm tiền

Bổng một lần thức dậy giữa đêm khuya
Làm sao anh tìm được bóng người ở hành lang đối diện
Thành phố cho anh ở trọ
Em lại là điểm tựa của lòng anh
Ánh đèn chiếu sáng, ánh mắt em long lanh, vụt tắt.

MỘT CHIỀU Ở PHỐ
Có những lúc anh bước ra đường
Và lắng nghe tiếng chùm chìa khóa kêu leng keng, bên tai
Suy tư
Dừng nơi góc phố
Đứng nép vào một biển hiệu cũ nát
Dòng người vội vã không trôi
Chỉ thấy những bánh xe lao vút đi trong tầm ngắm
Phố chiều nay không rơi mấy giọt sầu cho lòng ai thổn thức

Anh đi  ra chợ
Làm sao tránh được em ơi
Tiếng cô hàng cá đon đả
Nghe như từng tiếng thân quen
Thôi đành vứt những buồn vui lặng lẽ
Lên mớ thịt, mớ rau

Anh về
Trong lúc băng qua đường
Một người bạn lướt qua
Nụ cười cũng vội vã

Thôi em nhé
Chúng ta sẽ hẹn nhau bên bờ biển
Sóng cuộc đời không thể tới nơi.

QUÊ HƯƠNG ƠI !
Quê hương ơi, nếu một lần có thể
Cho ta về quê ngoại ta chơi
Trưa nắng cháy lưng, mênh mông cồn cát
Hai đứa choai choai nghịch cát bên hiên nhà
Ngày đó
Thằng em lớn hay ăn hiếp thằng anh nhỏ
Ngoại thương quá vẫn hay cho tiền đi ăn Mì Quảng
Và dành riêng cho cháu quả na chín muồi

Quê hương ơi, nếu một lần có thể
Cho ta về ngủ lại dưới nếp nhà xưa
Đêm trăng lên hàng cau run rẩy trong giá lạnh
Người cha già thức dậy giữa đêm khuya
 Tìm bức mềm đắp cho đứa con vụng dại
Quen cái nóng phương nam không chịu nổi cái lạnh của quê rồi

Quê hương ơi, nếu một lần có thể
Cho ta về đứng trước ngõ nhà em
Đếm nắng chiều xiên qua từng kẽ lá
Ta hồi hộp nhìn qua khe cửa sổ
Em gọi vào sao cứ đứng trơ ra

Quê hương ơi, nếu một lần có thể
Hãy cho ta đi mãi không về
Để thân ta được tắm cát bụi đường xa
Để bước chân ta thêm vững chải
Để khi ngồi trong quán café lấp lánh ánh đèn và xập xình tiếng nhạc
Ta vẫn biết ta có
Một nơi chốn bình yên 

CHÚT NẮNG
Chút nắng hanh hao bên thềm
Phả vào tôi với tất cả những gì dịu ngọt
Từng tia sáng ướt át và yếu mềm
Như em

Ngày hôm qua ta không còn  lang thang
Ngỡ như cánh buồm đã tìm về bến đỗ
Hạnh phúc cũng vậy
Nhỏ nhoi và mong manh như nắng
Anh nhóm lấy đầy tay và cố giữ để khỏi tuôn trào

Tôi vẫn nhớ có lần em hỏi
Đích đến của cuộc đời là gì hỡi anh?
Anh đã nói cuộc đời này không có đích đến
Dẫu biết rằng con đường em đi
Sẽ dẫn em đến một nơi mà tôi không thể đến
Nhưng em ơi hãy bước vững lên nào

Chiều nay tôi lại đến bệnh viện
Nhìn sâu trong mắt em
Có những tia nắng lấp lánh
Như ngoài kia.

BẤT CHỢT
Bất chợt mưa rơi nơi thành phố
Từng giọt mưa đan chéo cuộc đời
Ta đứng như lao từ trên tầng ba căn hộ
Những kẻ nấp mưa dưới góc phố dịu dàng

Bất chợt mưa rơi nơi mặt biển
Làn da thiếu nữ bổng xanh xao
Sóng phân vùng cho dòng đời xuôi ngược
Sáng tối cuộc đời ta chẳng nhận ra nhau

Bất chợt mưa rơi nơi đồng quê
Bọn trẻ chăn trâu uống nước mưa mặn chát
Lúa xanh tốt chắt chiu giọt mồ hôi mẹ
Bờ tre già vần vũ nghe mưa rơi

Bất chợt mưa rơi trên mi mắt em
Tôi kéo vội vào góc đời, dỗ ngọt
Làm sao biết tình ta trên bờ vực
Ta chênh vênh tia nắng bổng chợt òa.

KHẮC KHOẢI
Khắc khoải trên bầu trời đêm những cánh sao hoa
Ta đứng dưới đất mơ ngàn sao câm lặng
Từng chùm hoa hóa thân chùm mây bạc
Vầng trăng tàn sao vỡ mất một bên

Khắc khoải trên dòng thơ một tấm lòng
Cỏ non xanh mướt mượt tim em
Câu thơ vụng dại chân anh vấp
Nhịp bước cuộc đời mới vun cao

Khắc khoải mùi hương thoảng gió chiều
Mùi hương là lạ phả không gian
Mùi hương em ấp vời trong gối
Một buổi rong chơi trốn chẳng về

Khắc khoải nụ hôn sóng biển ru
Êm êm đời trải chiếu ra mời
Ta say dịu ngọt say mùi vận
Ôm mãi mây trời ôm trắng trong.

MỘT CHIỀU
Một chiều tóc rối bay bay
Mặt biển dập dềnh con sóng
Mây trời nằm yên lẳng lặng
Nắng vàng rải cát em đi

Mười tám mới chớm sang đây
Xuân thì căng tròn thiếu nữ
Còn anh xạm chai sương gió
Nụ cười hiền, thật hiền

Em, nàng tiên xõa cánh tinh khôi
Ướm chiếc áo của màu xanh nước biển
Để cánh sóng cứ ào vào ngực trẻ
Nụ cười nào trong ánh mắt thơ ngây

Mây che nắng, nắng còn đổ lem nhem
Em hắt nước ướt tình anh vụng dại
Con sóng mãi chạy dài xa bãi
Ai người đuổi bắt tình em?

SỐNG THỬ
Có những sinh viên
Họ sống với nhau
Mỗi buổi chiều rời xa giảng đường
Cô gái bận bịu nấu ăn
Bận bịu với những nồi niêu, chén bát, mớ rau, mớ cá
Lật đật chạy đi lấy những bộ quần áo mới khô
Chàng trai
Khoát chiếc áo sơ mi
Xin cô gái đi nhậu
Co gái như một người vợ trẻ
Lo toan, gặng hỏi
“Đi với ai? Tối nay anh có về ăn cơm không?”
Tất cả những điều đó
Đều xa lạ
Đối với một sinh viên

Có những sinh viên
Họ sống với nhau
Và căn phòng ấy thường tắt đèn rất sớm
Những tiếng rì rầm theo gió thoảng ra ngoài
Làm tràn nỗi chia li
Trên mi ai.

VÔ TÌNH
Cô gái chờ người yêu
Chiếc dù xoay xoay trong gió
Xoay tròn từng phút giây
Từng phút giây xoay tròn
Chiếc ghế tôi ngồi hụt hẫng
Mái tóc dài đong đưa

Cô gái căn dặn người yêu
Mặc chiếc áo mưa vào kẻo trời mưa ướt
Trong một trưa rời khỏi giảng đường tôi đã gặp
Cô gái và chàng trai ở một ngả đường
Lúc đó trời quang mây và ai biết trời mưa nữa
Nhưng sau trận mưa rào, mưa lại xối xả lòng tôi.

VIẾT CHO BỨC TƯỢNG “MÙA XUÂN VĨNH CỬU”- THUNG LŨNG TÌNH YÊU, ĐÀ LẠT
Bản tăng gô ngân lên
Cung bật tình yêu vĩnh cửu
Em thả mình mặc suối tóc tung bay
Anh hăng say bờ vai nụ hôn nồng cháy
Mùa xuân từng giọt rơi trên đồi địa đàng
Rơi trên lồng ngực căng tròn sức sống
Đôi chim nhỏ khuấy mặt nước hồ long lanh
Ánh mắt em long lanh
Ánh mắt anh khao khát
Gót mềm em tung tăng trên những bậc mau
Cây thông non ươm mầm trên nhịp cầu tình yêu đôi lứa
Đà Lạt ơi !
Thung lũng tình yêu ơi !
Mùa xuân vĩnh cửu ơi !
Ngọn lửa tình yêu ngươi thắp lên trong ta là vô tận
Cung đường tình yêu còn ngân
Trong lòng đá khô khan, vụn vỡ
Phút giây sinh ly tử biệt
Và cả những khao khát đợi chờ
Anh gói gọn trong vòng tay em
Một vòng ôm tròn trịa.

VẾ THĂM QUẢNG NAM
Ta về Quảng Nam trưa nay nắng cháy
Chu Lai rực rỡ sắc màu cờ bay
Còi tàu âm vang như lay bến cảng
Thức dậy dang tay ôm những chuyến hàng

Ta đến sân bay trong chiều nắng đẹp
Cát vàng quanh bãi lấp lánh niềm vui
Động cơ ầm vang và chú chim khổng lồ cất cánh
Hồ Chí Minh – Chu Lai những chuyến bay nối dài

Ta đến Tam Hiệp khi ráng chiều đỏ thắm
Đèn khu công nghiệp rạng rỡ sáng ngời
Đây rồi Trường Hải, đây rồi Hoa Chen
Bao nhiêu dự án đã len kín vùng

Ta đến Tam Kỳ, đô thị mới đông vui
Đắm mình trong dòng sông đang trôi, đắm mình trong dòng người dạo phố
Bổng nhớ bát mì và lời ru thuở trước
Ơi đất Quảng ân tình đang hiện nét tươi xinh.

SÁNG SỚM.
Cánh cửa mở ra
Giọt nắng đổ nghiêng chênh chếch
Vẽ lên khuôn mặt tôi
Sắc màu thời gian
Sáng sớm lại về trong ý nghĩ
Chiếc ly màu đỏ pha lê
Là bạn đường của nắng
Trong căn phòng sáng nay như thế
Nhánh lan mạnh mẽ khẽ rung
Một kẻ ngồi yên lặng lẽ
Nụ cười mới thắp trên môi
Và cũng chỉ có thế thôi. 

KHỐI HỒN TÔI
Tôi có một khối hồn con con, một khối hồn bảng lảng
Vẫn cùng tôi đi lại trong đêm
Khối hồn không hiểu tôi và tôi không hiểu nó
Như tình yêu vẫn bí ẩn vô thường

Khối hồn tôi vẫn thường đau với tôi
Cùng trăn trở những lúc tôi trăn trở
Nhưng cách biệt tôi và người không rõ
Người ở trong tâm tôi hay tôi ở tâm người

Khối hồn tôi là một buổi những ngày xưa
Ấp ôm trong tượng đài vĩnh cửu
Tháng ngày qua dần thay xác thịt
Đổi mới từng ngày nhưng ý nghĩ có hay

Rồi một ngày gió thổi mây bay
Khối hồn tôi cũng thành hình thành dạng
Bay chấp chới lên một phương trời ảo
Ngày trở về tô điểm những bông hoa.

NỤ HÔN CHIỀU
Nụ hôn nào thì thầm gọi tên
Trong tim ta một chiều bão tố
Chiều không nắng, không mưa, chiều lặng lẽ
Chiếc lá rơi vần vũ ở hiên nhà

Bước chân anh đi qua một chiều mưa
Nhớ đường xưa đôi chân em lầy lội
Chiều hoang vắng cô đơn cơn gió nhỏ
Nụ hôn thầm mà lòng mãi chông chênh

Ngày chia xa em ơi một chiều thu
Lá vàng rơi nụ hôn giờ vội vã
Chân anh bước qua nghìn trùng lặng lẽ
Trên môi mềm chiều vẫn còn hôn nhau

Rồi mùa xuân, mùa xuân xinh tươi
Sẽ tỏa hương ngàn nụ hôn bé nhỏ
Em  mơ ước gieo lòng thành giọt ngọt
Để chiều rơi, xa thẳm, anh về.


VIẾT CHO EM.

Anh tìm về với dòng sông thân yêu
Như tuổi thơ tìm về với cánh diều no gió
Anh tìm em giữa cuộc đời bão tố
Như thi sĩ đi tìm cảm hứng cho thơ ca

Và tình cờ trong một chuyến đi
Anh tìm thấy em ở một mình lặng lẽ
Em không đẹp như nàng thơ trong mộng
Nhưng nhìn em cười như một búp sen non

Và không hiểu tự bao giờ anh đã yêu em
Cái nắm tay trên sàn thi đấu
Nơi thất bại cũng là nơi anh đứng lên mạnh mẽ
Trải qua bao thăng trầm anh chỉ còn lại mình em

Anh muốn dùng tâm hồn mình để che chở cho em
Cầu mong cho em bình yên mỗi lúc em trăn trở
Và anh biết ngàn lần trong mộng mị
Vẫn yêu em sao anh phải nghĩ nhiều.


VIẾT Ở QUY NHƠN (Tháng 9/2010)
Quy nhơn ơi ta sẽ gọi tên ngươi
Trên đường ta đi  ngươi là một gạch nối
Như dòng song vẫn hiền hòa chảy mãi
Có cây cầu hai ngã sẽ yên vui

Ta vào đây tự những ngày ấu thơ
Quy Nhơn lạ và xa như biển biếc
Ta không hay dòng thời gian trôi chảy
Để con thuyền tri thức phải mấp mô

Ta hôm nay đã là kẻ năm tư
Cũng đã biết định con đường phía trước
Cũng đã khuấy niềm đam mê khao khát
Mong ra trường với hoài bão được đi

Tôi không nhớ mình đã học gì ở đây
Cũng không nhớ nỗi đắng cay từng trải
Tôi không nhớ mỗi kỳ thi vất vả
Và nụ cười của ban, của ai

Nhưng tôi sẽ nhớ Quy Nhơn có một biển vẫn chưa đầy?
Và dãy núi hẳn còn cao hơn nữa?
Giữa biển, núi trường tôi còn đứng đó?
Và khoa tôi, lớp A1 vẫn còn?

Để một ngày ta trở lại Quy Nhơn
Với hình ảnh và một tâm thế khác
Tôi vẫn mong ta nhìn nhau bỡ ngỡ
Như lúc đầu ta đã gặp nhau đây.

PLELKU
Em
Plelku
Đẹp dịu dàng như một thiếu nữ
Ly café
Gió thổi
Cao vời
Em vẫn bình yên nằm ngủ
Khoát  tấm lụa ánh sáng
Từ ngàn xưa
Ai đi về
Bước chân khỏa nỗi niềm
Phố núi
Xa xăm
Em vẫn ngủ
Khói thuốc vòng quanh
Trầm ngâm
Lặng lẽ
Ôi cao nguyên bạt ngàn gió
Em bạt ngàn hương
Anh bạt ngàn những nỗi niềm
Tất cả
Tất cả
Nhiều như những đốm sáng
Nơi em

Vì có em
Tôi là thi sĩ
Vì có em
Tôi đi lang thang
Vì có em
Tôi yêu gió
Vì có em
Tôi yêu Tây Nguyên

Trời đêm thăm thẳm
Vút cao
Một cánh chim đại ngàn.

HOA DÃ QUỲ
Tôi nợ nơi đây
Một màu hoa vàng lúa
Tôi nợ nơi đây
Một màu hoa dã quỳ

Dã quỳ ơi
Người đón tôi trên đỉnh cao
Đèo Mang Yang bạt ngàn gió
Từng cánh hoa mong manh nhưng vững chãi
Khe Khẽ, bay bay

Như ở đây, từ ngàn xưa
Thế mà tôi mãi đi tìm
Lần theo từng bước chân thơ ca, nhạc họa
Dã quỳ ơi thân thương

Tôi nợ nơi đây một mùi hương
Hăng hắc nhưng ong về tìm chỗ
Tôi như ong bay về đây đáp lại
Mang chút mật vàng ủ mãi đến hôm nay.

CÔ GÁI IALY
Hẹn gặp lại em cô gái Ialy
Tôi đến đây được biết về lòng thủy chung
Tôi đến đây được biết sự tuyệt vời của người phụ nữ
Trong mắt em, cô gái Ialy

Ialy ơi !
Ngày mai trên công trình đồ sộ
Gió vẫn thổi mặt nước hồ trong xanh
Và tôi biết em sẽ còn ở đó
Giữ ánh vàng trên cao nguyên  bao la

Ôi Ialy cây thông mãi vươn cao
Dòng nhiệt huyết cha ông đi mở đập
Theo dòng năng truyền lại đến hôm nay
Mãi sáng ngời.

CHỈ MÌNH ANH TRỞ LẠI NGÔI TRƯỜNG XƯA.
Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Nghe bài hát ngày xưa ta cùng hát
Em đâu đó cho nỗi buồn man mác
Trong tà áo dài hay mái tóc ai qua

Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Bài lên lớp anh đã thành thầy giáo
Lại dìu dắt những bước chân bỡ ngỡ
Như thầy mình với phấn trắng bảng đen

Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Dự giờ giảng mà lòng hay nơm nớp
Vẫn cảm giác như bao năm về trước
Sợ cô dò bài, lo những lúc kiểm tra

Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Muốn một lần ngồi lại lớp hoc thêm đông đúc
Để nhận thấy ta bỏ nhiều cơ hội
Giờ muốn tìm mà hình bóng cứ mau phai

Ngày trở về với ngôi trường dấu yêu
Bao thầy cô giờ đã già hơn trước
Từng sợi trắng điểm lên vầng trán bạc
Dòng thời gian đã hằn nếp lâu rồi

Anh buâng khuâng mãi góc phố nơi đây
Từng quán nhỏ gợi hình hài kỷ niệm
Anh xa trường mà lòng chợt hỏi
Khúc nhạc nào là điệp khúc đôi ta.

CÓ LÚC NÀO ĐÓ KHÔNG EM?
Có lúc nào đó không em?
Anh quên anh là người như thế

Có lúc nào đó không em
Anh không còn là tâm hồn thi sĩ
Anh không còn vướng bận con sóng
Lang thang bến bờ xa

Có lúc nào đó không em?
Anh không còn được khao khát
Mùi hương em quá đỗi thân quen
Và cảm giác lần đầu mình gần gũi

Có lúc nào đó không em?
Anh quên  mình đã trải qua những ngày tháng
Gian khó, nhọc nhằn
Anh quên một thời áo trắng
Một thời anh cầm bút viết tên ai

Có lúc nào đó không em?
Đời sinh viên với anh là xa vắng
Và cả những ngày đứng trên bục giảng
Có lúc nào anh như thế không em?

TRỜI MƯA.
Trời mưa
Anh tiếc cho quá khứ
Không thể trở về như ngày xưa

Trời mưa
Cổng trại qua bao ngày lớn lên
Nhiều niềm vui và vất vả
Đành phải nằm chờ một tia nắng lên

Trời mưa
Thầy lên trường
Quần xoăn ống túm
Góp nhặt niềm vui
Từ những vất vả đời thường

Trời mưa
Thầy chia tay những đứa học trò đầu tiên
Lưu luyến
Thầy còn nhiều điều muốn nói
Thôi chờ một ngày trời mưa
Em nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét