Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

MƯA VÀ "DIỄM XƯA"

Chiều nay vừa dạy xong tiết cuối thì trời mưa. Giữa cái cảnh ồn ào, chen lấn của những đứa học sinh tìm cách về nhà cho khỏi ướt. Giữa cảnh những thầy cô không mang áo mưa ngồi nói chuyện ở phòng hội đồng. Thì Thành mỗ tôi đứng chỗ hành lang và nhìn mưa. Không phải mình không mang áo mưa, lúc nào trong xe cũng có một bộ áo mưa dự phòng. Cũng không phải chờ ai đó, hay lãng mạng ngắm mưa. Chỉ tự nhiên nghĩ hình như trời mưa làm cho con người ta chậm lại. Mà cũng lạ nhỉ....trời mưa...
"Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du"

Miệng ngân nga bài "Diễm xưa" của Trịnh Công Sơn và nghĩ ông Trịnh Công Sơn này cũng tài thật. "Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động", đúng là thâm thúy không lời nào chê được....Mà cũng khen bừa vậy thôi chứ chẳng hiểu gì suất. Hiểu đó, rồi hoài nghi đó, quan trọng là cảm giác thôi...
"Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du"
Nhiều lúc nghe câu này thấy khoái khoái vì hình như bắt gặp mình trong đó. Thấy hay hay vì đúng là nhiều khi mình phiêu lãng trong cuộc đời mà cũng không hay. Nhờ có mưa nên ờ biết mình đang lãng du. Mà cũng không phải, cũng có thể có mưa nên người phiêu lãng càng lãng du thêm. Mà mưa qua miền đất rộng thì cũng mông lung lắm, mông lung nhưng trống không, chẳng biết gởi nỗi lòng nơi nào...
Nhớ hồi tối tự nhiên ngủ không được. Sao tự nhiên dạo này mình khó ngủ nhỉ. Không ngủ thì nằm nghĩ ngợi lung tung. Dạo này có vẻ mình hoài nghi mọi thứ. Cũng nghĩ thật ra con người sống trên cõi đời này để làm gì nhỉ. Hạnh phúc thì ít mà đau khổ thì nhiều. Ai cũng vậy, cũng đi cho hết cái vòng tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng kỳ thực là sắp đặt sẵn rồi. Học chán chê, ra trường đi làm, rồi lập gia đình, nuôi cháu nuôi con, rồi già và cũng theo ông bà, tổ tiên. Thế đó, cứ nghĩ cuộc đời này có gì hay ho mà con người ta cứ đua nhau sống chứ. Tiền có làm ra nhiều thì chết cũng có mang theo được đâu. Công danh, quyền lực cũng một thời....Cũng chẳng biết nữa, dạo này đầu óc mình chắc "có vấn đề"...
Không gì buồn bằng thấy mình đơn độc trên một con đường. Không gì mệt bằng phải lo nghĩ cho tương lai. Không gì thầm lặng bằng phải đem yêu thương gói gém để dành...
Nhưng thôi, mưa cũng tạnh rồi. Cuộc đời rồi cũng như một cơn mưa. Mọi việc không biết đến lúc nào và ra đi lúc nào. Làm một giọt tan giữa trời hay vun vén để rồi làm một giọt nước to nhưng làm đau người khác. Làm một giọt thầm lặng hay ồn ào trên mái tôn. Làm gì đi nữa thì cũng đi cho trọn kiếp người....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét