Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

NGỘ RA CHÂN LÝ

Chân lý là "cái lý có chân", hi. Nhưng cho dù có chân hay có cánh đi chăng nữa thì khi đã chạy loanh quanh trong đầu Thành mỗ trước sau gì cũng bị tóm gọn và đưa lên blog này, hehe
Nói chân lý thì có vẻ ghê gớm nhỉ, hi. Thực ra là thế này. Mấy bữa ni cái Dcom hết tiền. Ừ nhỉ, xài mãi cũng hết chứ. Cũng định mua card nộp nhưng nghĩ lại thôi để xem mình cai mạng được mấy bữa. Có mạng là lên đọc báo, viết blog, xem những tin giật gân miết chẳng chịu soạn giáo án. Một phần có thể do thói quen nhưng cũng có lẽ do cái sự buồn...
Nhưng tới bữa ni thì không chịu được nữa. Phải nộp thôi vì muốn "than vãn" trên blog lắm rồi, hi...
Chiều nay đai 4 tiết, không được ngủ trưa nên cứ bực bực sao ấy. Lên dạy mấy đứa học sinh cứ nói chuyện hoài, nói không nghe nên thấy chán chán. Về phòng hội đồng nghe mấy thầy cô bàn chuyện vật giá leo thang, rồi lương hướng càng thêm nản. Thực ra từ trước tới giờ cái sự tiền không khiến mình phải lo nghĩ nhiều đến thế. Nhưng giờ không nghĩ cũng không được. Đi làm, có khi không tiêu gì, còn cho bạn bè mượn nữa. Nhận lương đưa tiền cơm rồi bỏ túi mãi cũng buồn cái đồng tiền ra. Có khi không quan tâm đến nỗi cứ tiêu rồi hết tiền trong ví lúc nào không hay. Nhưng có tháng tiêu sạch sẽ luôn, hết tiền phải vác "mặt mo" về nhà xin, dzị ơi là dzị, hi. Như tháng ni nè. Nhưng cũng tại đám cưới, sửa xe, rồi cà phê, nhậu nhẹt nữa. Tiêu tiền mới biết vật giá bây giờ nó ghê gớm thế nào...
Nghĩ đi nghĩ lại thì cái nghề này cũng nghèo thật. Có lô đất trên này chỉ trăm rưỡi chai mà đứng nhìn mãi, hi. Biết khi nào có được con số đó trời. Nên mấy bữa ni trước khi đi ngủ cứ suy nghĩ miết. Không biết làm thêm, kinh doanh cái gì kiếm thêm tiền đây. Nghĩ nát óc mà cũng không ra. Mà cũng khó thật...
Nói vậy thôi chứ cũng từ từ. Cứ nghĩ những ngành kinh tế, hay kỹ sư thì nhiều tiền. Nhưng phải xem mình có khả năng làm những cái đó không chứ. Nhìn vậy chứ cũng không đơn giản tí nào nhe. Xét lại xem mình có khả năng gì nào, chỉ có chút năng khiếu về sinh học và niềm đam mê nghiên cứu. Nhưng thấy tình hình thực tế có vẻ không ổn để mình đi bên này. Một phần vì những cơ sở nghiên cứu bây giờ không nhiều, xin vào đó là cả một vấn đề. Mình cũng vác hồ sơ đi xin vài nơi như vậy, cũng không muốn gì hơn là tìm một nơi để cống hiến chút tài năng nhỏ mọn mà không chỗ nào chịu nhận hết. Thôi đành chịu "ôm một nỗi cuồng si bất tận"....
Mình cũng nghĩ tới chuyện bỏ cái nghề hiện tại, nhưng bỏ thì làm gì đây. Tạm thời vốn bây giờ không có, cũng không thể tự nghiên cứu hay kinh doanh cái gì được. Thôi đành làm cho tốt công việc bây giờ đã. Từ từ rồi gây dựng. Có thể dạy vài năm cứng tay nghề rồi dạy thêm, dạy kèm. Nếu có điều kiện đi học thạc sĩ thì vị thế và thu nhập cũng khác hơn. Rồi cũng phải nuôi cái niềm đam mê nghiên cứu. Mình tính rồi, nghỉ hè mình sẽ bắt tay vào thực hiện cái dzự án nghiên cứu nấm Linh Chi ấp ủ từ lâu. Nếu thành công thì có lẽ mình là người đầu tiên trồng theo phương pháp này. hi
Xong cái lãnh vực bên Sinh. Lục tung đầu óc lên xem thử mình còn thế mạnh gì không ta. Cũng là có chút đam mê bên kinh tế. À hay mình tự nghiên cứu về Marketing ta. Tự học rồi hè có thời gian đi học một chứng chỉ Marketing ngắn hạn. Rồi làm bán thời gian. Nghe cũng có lý đó nhưng có lẽ sẽ ít có công ty nào thuê mình làm như vậy. Quan trọng là niềm đam mê thôi, để đó thử xem...
Rồi còn biết bao dự định nữa. Rèn luyện "cây bút" rồi có cơ hội thì in một tập thơ để đời. Cũng là có cái sau này khoe với con cháu, he. Rồi đi học đàn Organ hay Ghita gì đó. mềnh cũng thích cái món này. Mỗi khi nhìn ngón tay ai đó lướt trên phím đàn là mê lắm. Rồi dành tiền mua một cái máy ảnh, chơi nhiếp ảnh, he. Nói chung là có nhiều dự định lắm. Cuộc đời là một chuyến rong chơi mà, hi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét