Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

KHI CON NGƯỜI CÓ CÁI GÌ ĐÓ ĐỂ QUAN TÂM

Ngày mai Thành mỗ tôi có tiết dzự giờ đánh giá nên bữa ni phải tu. Nhưng mà tu cái gì chớ? Chả là bữa ni trường mình tổ chức sinh hoạt ngày 8/3. Tổ chức đá bóng nữ giữa hai tổ tự nhiên và xã hội. Cũng hoành lắm nhưng đá được chút, đủ cho đội tự nhiên ghi được 1 bàn là trời mưa. Rồi kéo vào hội trường chơi vài trò chơi nhỏ. Mình cũng bị bắt chơi một trò. Một nam, một nữ cột chân vào nhau rồi chạy đi lấy tranh do một người khác cắt, sau đó dán vào một tờ giấy đặt cách 20m. Cũng vui, cũng có đôi té lên, té xuống. May là đôi mình và chị văn phòng không bị té, hi. Do có qui ước từ trước nên phối hợp rất ăn ý. Đến giờ mình mới hiểu câu nói "song kiếm hợp bích", hehe.
Chơi xong chuyển qua nhậu. Vì lo mai dự giờ nên không uống nhiều. Ai mời thì uống cầm chừng nhưng phải đi mời đủ mấy người trong ban bệ. Sau đó "trốn" về. Vẫn chưa đủ đô nên thấy còn "máu" và chưa có cuộc "vui chơi" nào Thành mỗ tôi phải "lặng lẽ" trốn về như vậy. Nhưng chạy về lại nhớ đến câu đọc được trên blog của một người bạn: "Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút.. có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là những hành vi hủy diệt bản thân". Tạm chấp nhận được, cái gì đúng thì nên nghe theo. Sau này lấy vợ cũng vậy, quy tắc là ai nói đúng thì người kia nghe. Mình cũng rất "cầu tiến" và "hướng thiện", hehe. Nhưng nói nhỏ nhẹ thôi nhá, Thành mỗ tôi vốn hảo ngọt mà...
Chạy về còn tắm rửa, giặt đồ rồi làm một tô cơm nữa. Xong lên ngía lại bài mai dạy. Giáo án đã in xong, đọc qua đọc lại SGK, SGV nghiên cứu kỹ càng, tranh ảnh và phiếu học tập thì tận dụng lại hồi đi thực tập làm, rồi gì nữa ta, nhớ mang theo nam châm, cả hộp phấn nữa...Quả thật để có một bài giảng chất lượng phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từng ly từng tý một. Quả thật cái nghề này rèn cho mình tính cẩn thận và biết lo xa, còn lo đánh lại đôi giày cho nó bóng láng lên, hehe. Tuốt lại vẻ đẹp trai nữa. Rồi lo ngủ sớm mai dậy sớm. Nhưng chắc do quen rồi, nằm mãi mà không ngủ được. Cũng không hẳn là hồi hộp, cũng không hẳn là lo lắng nhưng sao không ngủ được không biết...
Sáng nghe đồng hồ reo rồi mà cũng tranh thủ ngủ nướng thêm một chút nữa, hi. Trên ni lạnh nên ngủ nướng đúng là một cám dỗ khó cưỡng. Nhưng có công có việc mà, lo dậy chứ. Vận bộ đồ đẹp nhất, ngó qua ngó lại thấy tạm ổn nhưng mở ví ra thấy hết trơn tiền...hic. Vậy mà bấy lâu nay cứ tưởng mình giàu chứ. Chạy đi rút tiền rồi cũng không còn thời gian ăn sáng thôi lận tạm ổ bánh mì vậy. Lâu nay mình không ra đường vào sáng sớm nên cũng không thấy cái cảnh người xe nhộn nhịp chen lấn trong làn sương mù mờ ảo. Cũng lần đầu tiên thấy đường phố trên này sạch sẽ, không khí trong lành sau trận mưa đêm qua...
Lên trường, dạy tiết 1 luôn. Nói chung rất suông sẽ, không có sự cố gì. Mình dạy cũng được và lớp thì phát biểu cũng sôi nổi. Nhưng có một điều mình không ngờ tới là chỉ có vài người đến dzự. Sếp và phó sếp cũng không có mặt luôn. Vậy là công cốc rồi. Nhưng thôi, dạy thì cứ dạy còn đánh giá sao là tùy người ta. Dạy xong đi uống cà phê với ông thầy trong tổ. Vào một quán có những giàn dây leo rất đẹp. Để ý rồi đây, khi nào có nhà riêng nhất định phải trồng. Ngồi nói chuyện về việc xin chuyển về, cũng thấy nhiêu khê đủ điều. Ông thầy này hơn mình những 24 năm công tác. Cũng có lần có quyết định chuyển về đồng bằng nhưng cũng nhiều lý do, lưỡng lự nên không đi. Lúc thì chuyển về trường không ưng ý, lúc thì về trường xa nhà quá, lúc thì sức khỏe không đảm bảo...Nói chung có gia đình, con cái rồi thì mệt lắm. Thà rằng còn độc thân thì đi đâu cũng được. Vậy đó, tình trạng của mình sau này không biết thế nào nhưng có vẻ cũng không dễ dàng, thuận lợi gì...
Chiều về, lau cái xe cho sáng sủa tí mai đi sinh hoạt cụm cũng vô tình bẻ cong cái gạc chắn xích. Lại hì hục mang đồ nghề ra sửa lại. Rồi tối may cái cặp bị đứt quai cũng làm gãy luôn cây kim. Bữa ni không biết sao xui dzữ, hic. Tối lên máy mở cái Biorhythms ra xem thấy bữa ni chỉ số sức khỏe của mình xuống vị trí thấp nhất. Các chỉ số trí tuệ, tình cảm cũng đang trên đường xuống dốc. Chắc mấy ngày tới "thê thảm" lắm đây...hic. Thôi kể lể như vậy cũng dài dòng lôi thôi rồi đó. Giờ dọn dẹp cái đống sách vở trên bàn, soạn cái đề thi cho tụi nhóc rùi ngủ mai chạy xuống Tam Kỳ nữa. Mai phải cẩn thận vào mới được...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét