Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

MỘT NỬA...

Dạy một tiết xong sớm. Ngồi trên bàn nhìn ra ngoài vườn cây, bắt gặp những bông hoa xuyến chi và những cây ráy dại. Đúng với phong cách một trường miền núi. "Núi lấn sát vào chân tường". Chân khẽ nhịp và trong đầu ngân nga một giai điệu ngẫu hứng. Nhưng cũng chỉ được một nửa thôi. Chiều nay nhìn trời buồn buồn, không nắng cũng không mưa. Vậy đó, giống y chang cuộc sống của mình...
Một cuộc sống không hẳn là buồn. Có khi dạy thấy hứng thú, cũng nói chuyện phiếm với học sinh, cũng tâm sự, rồi cũng thấy yêu đời, thấy những kiến thức mình truyền đạt cho tụi nó có ý nghĩa và tụi nó cũng trân trọng những kiến thức đó. Nhưng vui đó, rồi buồn đó. Có lúc bước chân vào lớp mà không muốn dạy tí nào, cũng không muốn truyền đạt kiến thức cho tụi nó, lại thấy chán nản "cái nghề"...
Một cuộc sống không hẳn bận rộn. Có những lúc thảnh thơi đến độ không biết làm gì cho hết thời gian. Ngủ vùi cả ngày hoặc lướt web đến chán chê. Nhưng cũng có lúc chạy cắm đầu cắm cổ khi có đợt kiểm tra hồ sơ hoặc có thanh tra của sở, rồi dự giờ, rồi thi cử...
Một cuộc sống có thể nói là sung sướng khi cơm nước có người lo, một mình một phòng ung dung tự tại. Nhưng cái diễm phúc này kéo dài chắc không lâu. Tất cả tùy thuộc vào cái quyết định giải tỏa đền bù lúc nào. Đúng là không ai sướng mãi được...
 Một cuộc sống không giàu có nhưng cũng không hẳn là nghèo. Tành tành tới tháng nhận lương, rồi cuối tháng cũng vừa đủ hết tiền. Vậy đó, chẳng đổ được chỉ vàng nào, hehe...
Rồi ở một chỗ không hẳn là núi, cũng không hẳn là đồng bằng. Cũng ở núi, nhưng thị trấn hẳn hoi. Đặc biệt không hiểu sao mình không thich "cái đất" Trà My này lắm. Sống ở đây cảm thấy bức rứt rất khó chịu. Có một cái gì đó u buồn cứ đè nặng tâm can mình...
Vậy đó, cái gì cũng một nửa, buồn vui, sướng khổ, yêu đời rồi chán nản, hạnh phúc rồi lo âu...Nhưng mình không muốn sống như thế này tí nào...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét