Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

PHƯỢT TRÀ MY (Cách đây nửa tháng rồi nhưng bữa ni mới viết, hi)

Tuần ni không về nhà. Ừ, không về nhà thì đi khám phá Trà My. Lên đây 3 tháng rồi mà chỉ loanh quanh ở thị trấn, chưa khám phá nơi nào hết. Mà thật ra cũng chưa có cơ hội khám phá…
Sáng chạy xuống đi rừng Trà Giang. Cũng là đi khảo sát mấy cây lim xem có thể cấy nấm được không. Hôm qua trời còn nắng mà sáng ni mới nghe cơn bão số 1 Trà My đã làm mưa rồi. Con đường dẫn vào rừng như được đổ một lớp dầu mỡ lên trên. Trơn trượt thôi rồi. Phải đi thật chậm và ghì chặt tay lái. Hì hụi mãi cũng vượt qua chặng đường đất. Lên tới trại phóng tầm mắt ra xung quanh một phát. Nói chung trên này phong cảnh cũng đẹp. Những quả đồi thấp thấp nối tiếp nhau. Trên đó phủ một màu xanh của rừng keo hoặc bãi cỏ trống trơn. Đó là những đồi vừa khai thác keo chưa trồng lại hoặc keo chưa kịp lên. Nhìn những quả đồi ấy cứ như cao nguyên Lâm Viên, hi. Thấy thèm hương cỏ, những đóa hoa dại rung rinh, chút nắng vàng và bàn chân nhỏ bé tung tăng gấu váy....
Ra vẻ nhà nghiên cứu, xỏ tay túi quần, đi loang quanh và giương "mắt ếch" ra nhìn xung quanh. Nhưng thực ra không có cái gì mới hết. Những cảnh này mềnh quá quen vì cũng là dân núi mà. Cả con đường gồ ghề, lầy lội chạy mon men theo những triền đồi kia cũng không lạ nốt. Chỉ có khu rừng nguyên sinh kia, chừng 3 héc ta nhưng có thể nói nó là "di tích" hiếm hoi còn sót lại sau cuộc "đại khai hoang" lấy đất trồng keo. Thôi có bao nhiêu "xài" bấy nhiêu vậy. Không đợi trời tạnh mưa, mình và chú đó mang áo mưa, mang giày ủng, bôi thuốc Deep(thuốc này chống vắt) và xuất hành...
"Em" Lim đầu tiên đập vào mắt mình là một cây Lim to một mình ôm không xuể. Thân lại chẻ đôi và cành lá thì xum xuê lắm. Cây này thì tuyệt vời rồi. Nhưng lại nằm chơ vơ, trống trơn trên đồi nên cũng khó. Đánh dấu tọa độ vậy...
Tiếp theo là chui rúc vào cánh rừng nguyên sinh đó. Cũng có nhiều loại cây, to có nhỏ có. Nhiều loại dây leo, rồi cây bụi, cây thân thảo, phong phú đa dạng lắm. Mềnh thì cố nhớ lai chút vốn phân loại thực vật nhưng cũng "bất lực" trước những cây cối nơi đây. Toàn phải hỏi chú đi cùng. Nói ra cũng hơi dzị nhưng cây cao quá không thấy lá, mà nhìn thân cây thì mềnh chịu hổng bít nó tên gì. Nên có khi chỉ là những cây quen thuộc mà mình cũng hỏi, không biết ông chú kia có quoánh giá gì hông nữa, hi. Mình đi rừng cũng nhiều, cũng được tận mục những "kỳ nhân, dị thảo" nhưng lần nào bước chân vô rừng cũng háo hức. Nhìn những thân cây hoành tráng, những chùm lan Hoàng Yến treo tít trên ngọn cao, những cây Sanh khủng, và may mắn nghe được tiếng hót của con chim gì hay lắm. Như vậy là thú rồi. Cũng mặc cho mưa rả rích không thôi, mặc cho những con vắt phục sẵn ở đâu đó dưới đám lá khô chỉ đợi có người hay con thú gì đi qua là bu vào. Chú kia thì bị mấy con vắt lun mà mình sao không thấy "động tĩnh" gì hết. Hay tụi nó chui được vào những nơi kín đáo rồi "âm thầm lặng lẽ" trong đó, hic. Cũng rờn rợn da gà. Mưa ngày càng nặng hạt và rừng thì cũng rậm quá nên chỉ tìm được vài cây lim nhỏ nữa thôi. Đành quay ra chờ bữa nào nắng lên vậy...
Về tới trại mềnh nhanh chóng cởi áo mưa, quần áo ra "khám vắt". Có tới 5, 6 con bám ở giày luôn, mà không con nào có ý định leo lên trên hết, cũng đỡ, hi. Rồi mang cái bộ dạng ướt át đó chạy về thị trấn. Tắm rửa, giặt đồ cũng hết buổi sáng. À quên chưa khoe, lúc đi cũng tìm được mấy cái nấm Linh chi trên cây mục. Nhưng chỉ là Hắc Chi. Xem như cũng có thu hoạch vậy...
Chiều lại đi Sông Tranh chơi. Nghe báo chí nói nhiều về cái vụ rò rỉ nước ở đập chính thủy điện Sông Tranh 2 nhiều rồi mà chiều ni mới lên "điều tra thử", he. Lên gần tới nơi, vừa thấy hình hài con đập hiện lên hiên ngang giữa núi đồi và làn nắng chiều mỏng manh thì trời đổ mưa. Ba người chạy vào trú ở một quán nhỏ bên đường. "Bà tám" chán chê thì cũng tới lúc trời hết mưa. Chạy lên thân đập chính (chỗ bị rò rỉ nước ấy), bữa ni người ta xử lý rồi nên hông thấy nước rỉ ra nữa. Đập vào mắt mình là một con đập hoành tráng đúc bằng bê tông cốt thép. Ở trên nhìn xuống mặt nước cứ như là sâu hun hút. Có 6 cửa xả lũ cũng hoành tráng nốt. Nói chung là lên đây sẽ được thấy những cái hoành tráng không thể tưởng tượng nổi. Đó mới chỉ là con đập chính, nhờ có tý kiến thức về thủy điện nên mình biết người ta xây nhà máy ở một nơi khác. Hỏi đường rồi "dông" vô trong núi. Dân phượt mà, đi đâu cũng đi đến cùng, biết cho tường tận, hehe. Nói chung cảnh trên này đẹp. Hai bên đường có thể bắt gặp những khoảng chuối rừng vươn cao chen với đá. Mặt nước hồ thì mênh mông sương khói. Và thỉnh thoảng mặt trời ló ra, phả xuống những bông lau chút nắng vàng như mộng. Cảnh này mà đi dạo với người yêu là "đúng bài", hehe. Vừa chạy xe vừa quan sát cảnh xung quanh. Trên này chủ yếu là nơi sinh sống của dân tộc. Có thể bắt gặp những ngôi nhà sàn ngay ven đường, hay những em bé đang dong trâu về. Chạy lên tới nhà máy thì đã chiều muộn. Bảo vệ không cho vào nhưng xin đi dạo ở ngoài ngắm cảnh. Có một rẻo sông cũ chảy hai bên vách đá nhìn như bị cắt gọt, và nước từ nhà máy tuôn ra ngầm dưới lòng sông đang sôi lên cứ như người ta đun một nồi nước khổng lồ. Nhìn xuống dòng nước xanh, sánh, sôi sùng sục mà tưởng tượng nếu mình rớt xuống đó thì thế nào nhỉ. Chắc bị nhào trộn cho tan nát ra ấy chứ, hi. Thôi không xem nữa, tò mò lẻn vào nhà máy. Đứng trên cao nhìn xuống thấy gian đặt tuabin rộng lớn, và có 2 tổ máy, mấy kỹ sư đang trực và những bảng điều khiển đang sáng đèn. Âm thanh thì chỉ độc những tiếng ầm ầm của tuabin quay và không khí thì nóng ngột ngạt. Lò dò đi xuống cái cầu thang dài và hẹp, mình đảo mắt nhìn cái cần cẩu to vật vã dùng để cẩu tuabin khi sữa chữa. Xuống tới lưng chừng, mới nhìn loáng thoáng tuabin quay thì có một kỹ sư cầm bộ đàm xăm xăm tiến lên. Biết thế nào cũng bị la vì đột nhập vào trong này, nhưng để xem thế nào. Anh đó lên bảo tụi mình không có giấy giới thiệu nên không được vào, hic. Nói đùa với mấy đứa bạn là để ít bữa lên Bộ xin giấy, hehe. Xem như vậy cũng được rồi, ở đây không mến khách và cũng không đẹp như trên Yali. Cũng không  thèm xem nữa, đường đột vào để chỉ cho bạn xem cái tuabin nó quay thế nào thôi, he. Thế là đi đến cùng Sông Tranh 2 rồi đó...
Quay về thì trời đổ mưa, mưa nặng hạt nữa chứ. Phóng vèo vèo trên đường vắng và quanh co cũng liều thật. Đành tạt vào một nhà ven đường trú lại. Chiều mưa vội, mặt nước hồ ảm đạm, và Sông Tranh 2 nhìn như lọt thảm vào núi rừng mênh mông. Thế mà con người lại muốn làm cho nó nhỏ bé và yếu ớt thêm.... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét