Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

SỰ TƯƠNG HỢP

Bữa chạy lên, tới Tam Kỳ bổng nhiên thấy thèm cà phê và một hơi thuốc. Cũng lâu rồi không đi uống cà phê. Ghé quán của ông bạn già làm 1 tách và 1 điếu. Ổng nhìn mình ngạc nhiên, thằng Thành bữa ni hút thuốc hả bây. Tự nhiên thấy thèm vậy, cũng lạ. Nhưng hình như thèm cái cảm giác thảnh thơi, ngồi vắt chéo chân lên mà nói khoát. Ông bạn này nhìn như nông dân vậy chứ cũng đầy đủ bằng cấp hẳn hoi, từng đi học và tu nghệp bên Tiệp Khắc 8 năm. Giờ hết thời nên về vườn. Mình khâm phục ổng ở kho tàn kiến thức thực tiễn phong phú. Ngồi hàn huyên đủ chuyện chán, ổng nhìn ngoài trời mù mù phán một câu "Trời bữa ni mù mù vậy là do ủ hoa xoan". Thấy mình cười, cười ổng phán thêm "Để ý mà xem, tháng này trời mù mù mấy bữa là hoa xoan nở, tháng 4, 5 thì hoa sưa...." Mình phả khói thuốc, mắt đăm chiêu nhưng cũng không để ý gì lắm...
Chạy lên, bổng nhìn thấy cây xoan bên đường. Đúng là hoa xoan đang nở thật. Từng đóa hoa nhỏ li ti, trắng trắng ẩn dưới chùm lá non xanh mướt, trông thật đẹp. 
Tình cờ bắt gặp, em đây
Ngây say trong tiếng gió chiều reo thi
Li ti đừng đóa ẩn mình
Thình lình hiện giữa núi đồi hoang sơ
Cho lòng thi sĩ ngâm thơ
Cho chàng quân tử vương tơ...thẫn thờ
Mình thì thích những "món" này, những đóa hoa đồng nội lặng lẽ, bình dị mà trắng trong, mượt mà. Nhìn những chùm hoa đó, giống như những cô thôn nữ e ấp, dịu dàng nhưng lại tỏa ra hương thơm nồng nàn, quyến rũ...
Hoa xoan nở giữa đêm mờ
Ai người nở giữa lòng ta, dại khờ
Dại khờ gì với mùi hương
Thương gì tấm áo, ấp bờ vai thon
Lon ton ngày bé ai hay
Hoa xoan nở muộn hay ta...dại khờ
Hoa xoan dọc hai bên đường đi, trên những đồi cao, dưới thung lũng. Hiện ra bất ngờ sau những khúc cua, hay trong làn bụi đường mù mịt. Những cây xoan trên này nở hoa thật đậm nhưng cũng đã có những đóa hoa rụng rồi, bay bay trong gió, vương cả vào áo tôi....
Chiều đó, không biết khoái chí thế nào lại mở nhạc ra nghe. Mở bài "Còn ta với nồng nàn"....
"Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm. 
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vầng thơ. 
Ngực trầm xinh cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang. 
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên, 
Cho vừa đôi chân em đến. 

Này em ngoan ơi nói câu tình. 
Cho thân ta tái sinh. 
Cứ nói khẽ nói khẽ thôi là khiến ta vui rồi. 
Em tung tăng đến nơi này gọi gió về cho lá bay. 
Gần lại đây ngắm những thênh thang bên đời ... 
Còn ta với nồng nàn. 

Ngày vừa sinh cho mắt em hiền cho câu ca ngọt tiếng. 
Em ra đi nhan sắc đi thế nên em đừng đi. 
Ngày thật xinh cho tiếng nói thưa cứ dịu dàng dòng suối ngoan. 
Cho áo mới vuốt ve bờ vai. 
Cho tình lâng lâng êm ái. 
Này em ngoan ơi lắng nghe này. 
Cây xanh lên tiếng đây. 
Gió đã nói với lá non rằng mắt em trong ngần. 
Em ngoan ơi hãy ra nhìn trời đất ngập trong nắng vàng. 
Ngồi lại đây ngắm những hân hoan bên đời ... 
Còn ta với nồng nàn."
Chẳng hiểu sao dạo này mình khoái bài hát này. Lại sẵn những dư vị của hoa xoan...Lắng nghe và cảm nhận, sẽ thấy một sự tương hợp đến kỳ lạ...

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

LIỀU


Về nhà, bữa ni chạy lên, tới một cái dốc, nhìn lên thấy một cái ổ voi ở giữa dốc. Cái ổ voi này sũng hai bên, chỉ còn cái sống ở giữa thôi. Đang tăng tốc lên dốc thì phát hiện có một xe đang chạy xuống với một tốc độ khá nhanh. Lúc đó mình phán đoán là sẽ lên ga để vượt qua cái sống đó trước cái xe kia. Không ngờ xe kia xuống nhanh quá nên 2 xe “tranh chấp” ngay giữa cái sống đó. Mình vận dụng hết sự khéo léo lạng qua bên mép cái sống. Nghe cái vèo, lạnh cả sương sống. Mình ngoái mình xuống thấy “đối thủ” lạng chạng vào lề đường, rồi đôi nam nữ đó lao luôn xuống mấy cái ổ gà tiếp theo, nhưng vẫn không té, đúng là “cao thủ”. Chắc anh chàng đó “xong” với cô gái rồi. Mình đi mình nên khỏe re, he. Nhưng nghĩ lại mình đúng là liều thật. Chạy xe cũng gặp nhiều tình huống mà về nhà nghĩ lại thấy toát mồ hôi nhưng không lúc nào mình liều bằng lúc đó. Đúng là chạy xe đường trên này người ta cần nhiều hơn bản lĩnh, đó là sự may mắn…Mà đúng là có nhiều lúc may mắn thật. Có lúc linh cảm hay sao ấy, lên khúc cua giữa dốc mình ém sát bên lề rồi mà có thằng kia chạy bướng qua mặt 2 xe chạy song song ép mình rớt ra khỏi lề luôn. Bực tức nhưng chẳng làm gì được. Rồi có lúc chườm cái mặt ra giữa khúc cua thì thấy ở đâu lù ra một cái đầu xe buýt hay xe tải. Chạy đường này như vậy là bình thường. Ai mà yếu tim thì mất bình tĩnh, xử lý tùm bậy ngay. Cũng có lúc vượt xe contener chở vật liệu lên xây thủy điện. Đạp số, nhấn ga chưa chạy hết cái xe dài loằn ngoằn kia thì bị ép cho rớt xuống ổ gà rồi. Cũng có lúc vừa vượt xong thì chạm mặt ngay một xe máy đi ngược chiều, lúc đó tùy cơ ứng biến mà lạng lách thôi…Đường nguy hiểm vậy mà cũng có những người chạy còn nhanh hơn mình nữa. Từ trên này về tới Tam Kỳ chỉ mất 1 tiếng đồng hồ, trong khi mình cố gắng cũng ì ạch hết tiếng rưỡi. Đúng là phải ngả mũ chào thua “sư phụ”…
Mà không biết sao dạo này mình “đổ liều” ra không biết. Như bữa hôm thứ 7 tổ chức ngoại khóa xong đi nhậu với mọi người. Tổ sinh có 3 nam nhưng một thầy đi học, một thầy phải về quê có việc gia đình. Thế là còn một mình phải lo làm gần chết, giờ nhậu cũng một mình “chèo chống”, hi. Mỗi người mời ly, có mấy thầy trong ban giám hiệu, rồi đoàn trường nữa nên phải uống “nhiệt tình”. Gần cuối hiệp, còn khoảng vài chục lon nữa nhưng mọi người cứ đùn đùn. Với lại lúc đó mình no quá nên “ghét mặt” bỏ đá ra, uống bia không luôn. Bình thường nhìn mình hiền vậy chứ khi “máu” lên là “chiến” luôn…hi. Uống nhiều vậy mà cũng không say, về nhà thấy nóng thôi. Trên ni sửa điện nên cúp điện nữa. Thấy nóng kinh khủng. Nằm vật xuống giường rồi vơ đại tờ giáo án quạt lấy quạt để. Xế dậy thấy tờ giáo án nhàu nhĩ luôn...hic. Ngủ dậy mới thấy choáng váng, và đau đầu nữa. Nhưng cũng liều chạy về…
Vậy đó, nhiều khi cũng muốn “liều một phen”, hi. Liều để vượt qua nhưng cái giới hạn thường ngày mà ta tự tạo ra. Liều để thấy bứt khỏi cái nhàm chán của chính mình. Liều để tận hưởng cảm giác mạnh. Nhưng liều gì thì liều, cũng phải có gì đó níu kéo lại, tốt nhất là một ánh mắt dịu dàng….

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

VÔ HỒN

Viết xong cái topic đó mình thấy buồn thật. Cảm giác như vừa mất đi một thứ gì đó. Buồn thì quấn chăn, bỏ mặc cái giáo án điện tử ngày mai dạy rồi. Nhưng kỳ lạ, sao không ngủ được, một cái gì đó buồn rất khó hiểu. Ngồi dậy thấy buồn ngủ, sực nhớ đúng rồi hồi trưa không ngủ trưa. Đứa em nhắn tin ba đi khám bị hạ huyết áp. Thôi tuần này về mua thêm thuốc bổ cho ba. Thế đó, cuộc đời còn nhiều thứ để nghĩ, để lo hơn...
Nhìn cái điện thoại, cảm giác không muốn liên lạc với ai. Thôi lên máy sửa cái PowerPoint mai dạy. Ngứa tay thế nào lại lên blog. Nhìn thống kê thấy ngày nay 15 lượt viếng thăm, hôm qua 22 lượt viếng thăm. Những con số vô hồn. Sao mọi người lên blog mình đọc mà không ai nhận xét gì nhỉ. Cũng không biết ai viếng thăm. Mà cũng vậy thôi, không nhiều ý nghĩa...
Tự nhiên lại buồn, mình không hiểu. Lại nói nhảm trên cái blog này, cũng không hiểu nốt. Chỉ có một khao khát là âm ỉ....không cho mình thờ ơ...
Ai cho tôi con tim, ai cho tôi những khoảng trống trong tâm hồn. Ai cho tôi mơ ước, ai cho tôi khát khao. Ai cho tôi sống tình cảm, ai cho tôi chờ đợi. Ai cho tôi làm thơ, ai cho tôi lãng mạng. Ai cho tôi phong sương, ai cho tôi đam mê, ai cho tôi đi xa, ai cho tôi vất vả. Xin bạn đừng chê, nếu không có những cái đó, tôi chỉ là tôi - Một cái xác không hồn...

NIỀM VUI KHÔNG TRỌN VẸN


TRỞ VỀ THƯ VIỆN
Ta lại về đây
Khung cửa sổ tầng ba vẫn mở

Vẫn chờ tôi
Cô bé ở trên kia
Vẫn lặng lẽ, vẫn vô tình, thoáng gặp
Tóc đuôi gà sao quen quá người ơi

Vẫn không gian tựa những mối tơ lòng
Vẫn mặt biển cuộn tròn sách vở
Vẫn dòng người nhộn nhịp ở dưới kia
Vẫn tiếng nói, tiếng bước chân rất khẽ

Vẫn ánh nắng chiếu lòng tôi toang hoác
Gốc cây già vẫn lặng lẽ ngồi đây
Cầu thang gỗ vẫn vương đầy bụi ám
Và mặt bàn vẫn chi chít lời ghi

Ngày trở lại nơi đây
Tôi bỗng thấy mình vụt lớn
Và tại chiếc bàn nơi góc xó
Tôi tìm lại tôi
Chàng thi sĩ ngày xưa chấm bút.
Ở Quy Nhơn thì như vậy, còn ở Trà My thì thế nào, mọi người nghe nhá...
Hôm nay dạy xong tiết nghề rồi chạy đi in cái đề cho tụi nhóc kiểm tra 15p. Tới chỗ hay in trước trường bữa ni nghĩ nên chạy xuống dưới ngã ba. In xong nhìn qua bên kia thấy thư viện. Cái thư viện này bữa lên mình đã để ý rùi, cũng định bữa nào rảnh lên làm cái thẻ đọc sách nhưng lần lữa mãi, có khi quên luôn cái dự định đó. Thế thì bữa ni làm luôn đi. Cua xe vào, nện giày lên cầu thang, ngước lên thấy cô quản lý thư viện mắt tròn, mắt dẹt. Ủa trông mình lạ lắm hay sao ta, hay cô đó tưởng bữa ni có ông cán bộ nào mới về, hehe. Khi nghe mình nói muốn làm cái thẻ mượn sách, cô thủ thư mới cười tươi. Nói chuyện một lát, cũng hỏi làm ở đâu, lên đây lâu chưa....Hỏi một hồi hóa ra là đồng hương. Cô đó cũng ở Núi Thành, cũng quen với cậu chỗ mình đang ở. Thế nên được ưu ái, cho mượn luôn 2 cuốn sách. Thư viện này nhìn cũng hoành tráng, cũng sạch sẽ nhưng sách thì hơi ít. Lượn qua lượn lại một hồi mình chọn cuốn " lôgic học" và một tuyển tập truyện ngắn "Hôn anh, thêm một lần nữa". Thế là tìm lại niềm đam mê đọc sách. chắc mình sẽ lên đây thường xuyên hơn...
Phi về nhà, cắm nồi cơm rùi mang cuốn  "Hôn anh, thêm một lần nữa" ra trước nhà đọc. Cuốn này thì cũng không tình cảm, ướt át lắm, lại kể về những câu chuyện tình yêu trong sáng, lãng mạng thời học sinh, sinh viên nên mình thích. Thích nhưng chỉ đọc vài truyện thôi, vừa đọc vừa ngắm cảnh...hi. Mấy bữa đi về toàn chui vô phòng thôi, bữa ni ngồi trước nhà. Vừa ngắm mọi người đi lại, vừa hít bụi, vừa ngắm nắng nhưng cũng thấy thỏa mái vì không gian thoáng đãng. Nắng bữa ni đẹp "đúng bài", vàng dìu dịu, nóng dịu dàng, vừa đủ ấm áp mà không gay gắt quá. Mình thì thích nắng, lãng mạng nắng nhưng lãng mạng kiểu khác. Nhìn nắng thấy như truyền cho ta thêm nguồn sinh lực, tưởng tượng như có thể uống từng giọt mật vàng kia cho đủ đầy khao khát. Lại nhìn lên trên đồi kia, nắng chiếu xuống đồi keo mới bật lá non thật đẹp. Mình cũng thích những gì non tơ, đặc biệt là những ngọn cây mới lên. Cũng nhiều lúc đi qua những công viên thấy người ta cắt tỉa những cành cây mới vươn lên, non tơ và phóng túng để cho có khuôn mẫu mình lại thấy tiếc. Đồng ý nếu không cắt tỉa thì sẽ lung tung, lộn xộn, rồi có lúc sẽ không còn non tơ, phóng túng nữa nhưng trong mắt mình thì những cây thông đó đang ở giai đoạn đẹp nhất mà. Sao lại như thế chứ, cuộc đời này đúng là khó hiểu...
Tâm trạng phơi phới vậy nên vác ngay loptop ra làm cái topic. Để ngay trên chiếc xe mới đi về dựng ngoài hiên viết cho nó máu và có tâm trạng, hi. Mọi người đi qua nhìn vào nghĩ chắc thằng này "khoe của" hay bị lập dị. Nhưng cũng không vấn đề gì. Dân ở trên này thì giàu, mọi người khoe nhà lầu, xe xịn nhưng không ai khoe "trí thức" như mình nên cũng không sợ đụng hàng, hehe. Để coi trong sách có câu gì hay trích lược mọi người đọc nha....
"Đừng buồn, khi một ai đó đã chối từ được làm cả thế giới của mình. Hãy mỉm cười đi nhé. Để đón nhận lại cả thế giới đó. Với trọn vẹn 7 tỷ người còn lại. Và đâu đó ngoài kia, trong 7 tỷ người ấy, có một ai đó đang chờ đợi để được làm cả thế giới của mình"
Trưa ăn cơm xong, mới lên giường nằm một xíu, bỗng nghe điện thoại đổ chuông. Ai lại gọi vào lúc này chứ, nhìn thấy số cô tổ trưởng, mệt rồi đây. Mà đúng vậy, trưa nắng 1 giờ gọi gấp lên trường để chuẩn bị ngoại khóa thi sức khỏe sinh sản vị thành niên. Thật ra thì chuẩn bị cũng gần xong rồi, không biết làm gì nữa đây. Lên tới nơi, nóng đổ mồ hôi lại phải lật đật chạy đi mua giấy đề can về cắt số. Các bạn có biết để làm gì không? Chỉ để treo lên một cái bảng thông báo sau mỗi phần thi mỗi đội được bao nhiêu điểm. Thật là mất công mà lại không có ý nghĩa gì cả. Sau mỗi phần thi có thể tổng kết điểm rồi đưa người dẫn chương trình đọc lên là được rồi, có cần thiết phải làm vậy không chứ. Thành mỗ tôi cũng đi nhiều, thi nhiều rồi mà chưa thấy ở đâu làm như vầy hết. Bó tay chấm com. Đã mất giấc ngủ trưa, mà mình có tính xấu là không được ngủ trưa thì khó chịu lắm, còn một tính xấu nữa là cũng tiết kiệm, làm việc thì hay suy tính phải làm sao để bỏ ít công sức nhưng đạt hiệu quả. Giờ phải ngồi gò lưng cắt cắt, dán dán thế này đúng là không dễ chịu tí nào...
Làm xong tới tiết 4 dạy nghề rồi chạy về. Thay cái áo ra thấy ướt đầm mồ hôi rồi. Định lười biếng nhưng thôi bỏ ra tí tắm giặt luôn. Chợt nghĩ sau này có vợ  thì sao nhỉ. Mình về thay áo, vợ có nói 'bữa ni trời nắng, ra nhiều mồ hôi, anh bỏ ra tí em giặt cho' không nhỉ. Tất nhiên là mình sẽ giặt vì mình có thói quen tắm rồi giặt đồ luôn nhưng vẫn muốn nghe như vậy....
Lại nghĩ mình lại thế rồi. Đã nghĩ sẽ không đá động gì đến cái lĩnh vực đó. Thực ra giờ có nhiều thời gian ngồi nghĩ lại thấy sao lúc xưa mình tệ mạt như thế. Thực sự không muốn người mình yêu thương hay yêu thương mình phải đau khổ nhưng biết làm sao được. Nên thầm nghĩ rằng mình còn lang thang, còn chưa biết ổn định ở đâu, còn chưa đủ điều kiện mang đến hạnh phúc cho người khác thì sẽ không yêu. Không muốn nước mắt một người con gái nào lại rơi vì mình. Không muốn trái tim ai mang hình bóng của mình rồi phải đau khổ. Không muốn ai trách 'đã biết như vậy thì lúc xưa anh yêu em làm chi'. Thực sự lương tâm và tình cảm cắn rứt, nghĩ mình không đáng mặt nam nhi, nghĩ mình chẳng ra gì, nghĩ mà thương, mà ân hận. Thế nên giờ quyết tâm chôn chặt tất cả. Không muốn yêu, cũng không muốn nhớ. Không muốn ai đó hy vọng rồi lại thất vọng vì mình. Nếu ai còn nhớ đến tôi thì hãy giữ cho tôi một tình bạn. Dù biết rằng điều này có thể cũng khó khăn vì biết rằng mình cũng không tốt nên bạn bè cũng không thích. Nói thật ra là cũng không nhiều người nhìn mình với ánh mắt thiện cảm. Vậy đó, sự thật là vậy đó, ai đó nghĩ tốt cho tôi thì hãy nghĩ lại đi....

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

CÁI NGHỀ

Chiều nay dạy công nghệ lớp 10/2, thấy sao mà chán, mà nản. Cái lớp này lúc nào bước vô mình cũng thấy đau đầu, không có tý hứng thú nào để mà dạy. Tất cả cũng chỉ vì tụi nó ồn ào àm mình nói thì không nghe, vả lại môn công nghệ nên tụi nó thích học sao thì học. Không phải mình xem nhẹ môn này, ở lớp 10/1 mình dạy rất hay. Cung cấp cho tụi nhóc nhiều kiến thức, nhất là những kiến thức gần gũi và ứng dụng trong đời sống. Còn lớp 10/2 thì kệ, tụi nó nói chuyện thì thiệt ráng chịu. Cho tụi nó soạn bài thực hành vào vở, mình ngồi trên bàn không biết làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại sao thấy cái nghề của mình nó "bạc" sao ấy. Buồn buồn lại nhớ đến bài thơ của sư phụ Phan Hoài Vỹ....

"ĐỜI PHẤN....
Đứa bảo là ngay, kẻ gọi tròn
Già thời nhọn hoắc, trẻ thời thon
Đời đen mãi miết vòng thua được
Phận trắng say sưa chuyện mất còn
Mài đít anh hùng mơ lấp bể ..
Gọt đầu quân tử mộng dời non
Đâu hay biển rộng sông dài quá
Một luống cày sâu xác đã mòn…"

Thôi nói ít về cái ý nghĩa thanh cao của nó. Nghề gì thì cũng là một cái nghề. Kiếm cơm hay để thành đạt cũng vậy thôi. Nghề là do mình lựa chọn, có than thân trách phận cũng xong rồi. Xách cái cặp đi ở hành lang thấy oai lắm nhưng ngẫm nghĩ cái nghề này cũng không phải là đất để mình dụng võ. Công việc thì không có gì nặng nề nhưng không có đam mê thì người ta cũng khó để hết tâm trí vào đó mà làm cho trọn vẹn. Như soạn một cái giáo án ngắn củn cũng lần lữa mãi mà chưa xong. Lại nhớ lúc xưa nghe người ta nói làm giáo viên sẽ trẻ ra vì được tiếp xúc thường xuyên với giới trẻ, trẻ ra đâu không thấy, suốt ngày cau có rồi đăm chiêu suy nghĩ, quát mắng HS thế này mình già trước tuổi thì có. Nhưng thôi, hình như tâm lý ai cũng vậy, ai cũng than vãn về cái nghề của mình hết. Vậy cũng chẳng muốn ngẫm nghĩ nữa...

THAY ÁO MỚI

Mừng cái "tiểu lễ" blog được 1000 lượt viếng thăm mình mày mò thay cái áo mới cho blog. Trình độ tin của mình cũng không phải tệ lắm nhưng cái khoản lập trình web mình chưa kinh qua bao giờ. Với lại lập trình cái blog này mình chỉ được thay qua, đổi lại cái trình mẫu mà thôi nên nhiều khi cũng không được ưng ý. Mày mò mãi cũng được như vầy, tạm thời có thể nói là ngía được, mọi người ngía đỡ nhá....
Ngặt một nỗi là thay xong áo mình bị cảm mấy ngày. Cũng mệt nên không tha thiết viết gì. Sáng ni dậy hơi sớm (là sớm hơn mấy bữa thôi chứ vẫn chưa bằng chuẩn của mọi người, hi). Lên blog thấy tay ngứa ngáy muốn viết nhưng ngẫm đi ngẫm lại hông bít giật cái tít gì. Làm "Thay áo mới" luôn cho nó oách. Tức cảnh sinh tình, làm bài thơ luôn. Vừa ăn sáng vừa làm thơ nên "mặn ngọt" không vừa, mọi người "nhai nuốt" tạm nha...
Anh thay áo mới lãng quên
Em thay áo mới để chiều buâng khuâng
Trời thay áo mới xanh thêm
Xuân thay áo mới làm ngơ ngẩn lòng

Ta về áo mới chưa vơi
Hương đưa trong tiếng gió chiều vi vu
Thu đi, thu lại ngàn lần
Ai người sẽ góp lá vàng sang đông?

Trời cao thăm thẳm trời cao
Áo chưa thay hết, còn chờ cố nhân
Mân mê tà áo trong lành
Anh về, ngày tháng sẽ dành cho nhau.

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

ANH SẼ VIẾT CHO EM BÀI THƠ


Anh sẽ viết cho em bài thơ
Về những ngày sống nơi đây, buồn tẻ
Khi con người nhốt mình trong lặng lẽ
Lặng lẽ đi, về và lặng lẽ rong chơi

Anh sẽ viết cho em bài thơ
Về những ngày đứng trên bục giảng
Những trở trăn, nhọc nhằn từng bước
Dẫn lối ta về hay đưa lối ai đi

Anh sẽ viết cho em bài thơ
Về tương lai mịt mùng, bão tố
Khi thức giấc, ánh bình minh chưa rạng rỡ
Thì trong lòng vẫn cuộn sóng lo âu

Anh sẽ viết cho em bài thơ
Về khát vọng lang thang lâu nay anh cố nhốt
Muốn làm một chuyến hành trình tìm kiếm cái xa xôi
Để gặp gỡ ta trong mới lạ
Nhưng không thể, quá khứ và tình yêu
Không cho phép mình vô tình đến thế

Anh sẽ viết cho em bài thơ
Khi trong tâm chỉ những điều trống rỗng
Đã không còn chiếc lá và hoàng hôn
Anh rong rêu chiều cao nguyên tìm kiếm

Tìm lại làm chi chút nắng và hàng mi
Khi ta đi xanh xao bàn chân bước
Tìm lại làm chi nơi ấy và thời gian
Khi trong tim đã ắp đầy kỷ niệm

Thôi em nhé, anh sẽ về con phố
Nơi cuối đường, ở nơi ấy đợi em
Anh sẽ đợi một ngày thôi em nhé
Đợi một ngày ta bước đến bên nhau

TA

Ôi ! Ta sẽ đánh lừa tâm trí
Để mà đi trong chuỗi ngày dài
Ôi ! Ta sẽ đánh lừa suy nghĩ
Về những ngày gian khó đã qua
Rồi ta sẽ không còn mơ ước
Về ngôi nhà, ngọn nến, xa xôi
Và cũng đã tắt dần khao khát
Dìm tuổi xanh và cả những đợi chờ

Ta là thế, một người trên trái đất
Chỉ một người, chẳng có gì hơn
Sao đòi hỏi, cuồng điên và mong muốn
Trong tim ta chứa vụn vỡ linh hồn

Ai sẽ thắp trong tim ta ngọn lửa?
Của tình thương, của cảm xúc, ái ân
Ai sẽ khiến bàn chân ta đi mãi?
Bước gian nan nhưng cũng rất dịu dàng

Và ai đó cho ta nghe câu hát?
Để đêm dài không mộng nỗi chia ly
Ai sẽ vớt ta trong bể lửa?
Để tâm hồn ta sẽ được thảnh thơi

Ta vẫn sống, một ngày, một ngày nữa
Vẫn ưu tư, vẫn suy nghĩ, đi về
Khi lẻ bước, khi song hành, ai biết
Chiếc bóng kia có hiểu nỗi...linh hồn.

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

TRỜI MƯA - LÀM THƠ

Trời bữa ni lại mưa. Ghét, làm bài thơ.....

Anh ghét em, những buổi chiều mưa
Lăn tăn nhẹ cho lòng ai gợn sóng
Em xa thế gởi niềm vui nhỏ nhẹ
Cho mưa đầy trời, mưa ray rứt lòng anh

Anh sẽ nhớ một chiều mưa nhiều đó
Đường phố ngập ngừng khi ta ở bên nhau
Cánh dù nhỏ, nụ hôn và nước mắt
Giờ âm thầm, sâu thẳm đáy lòng anh

Anh vẫn nhớ mỗi lần lên Trà My
Trong màn mưa anh thấy gì phía trước
Chỉ có núi, đồi cao và vực thẳm
Chắn đường đời, chắn cả lối con tim

Giờ anh sẽ không buồn vì mưa đâu em
Mỗi lần đi dạy về đem chút gì ướt át
Cho lòng anh vương chút sầu, lo lắng
Khi cuộc đời chưa cho đến bên nhau

Anh vẫn thế, mơ em và ngẫm nghĩ
Trong những đêm thanh thản nghe mưa rơi
Hay những lúc giật mình thức giấc
Chỉ có mưa, vẫn lặng lẽ bên hè

Mưa cứ thế, buốt vào trong tâm trí
Xoáy lòng anh với nỗi nhớ quê, cha
Và từng giọt, giọt mau, rồi chầm chậm
Cứ rì rầm, cắn rứt mãi hồn tôi

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

THẤY VUI MỘT CHÚT

Tối nay soạn 2 cái giáo án để sáng mai đi họp tổ in luôn. Vừa soạn vừa nghe nhạc giao hưởng. Mình đúng là có những sở thích khác người. Bé con nhà cậu bảo mình còn trẻ mà nghe nhạc già, hic. Nhưng mình thấy hầu hết những ca khúc nhạc trẻ bây giờ ca từ sến quá, không tiêu hóa nổi. Mỗi người có sở thích riêng và Thành mỗ tôi thì thích tất cả các loại nhạc, miễn ca từ của nó có ý nghĩa. Mà cũng thật lạ, không hiểu vì sao mình lại thích nghe nhạc thính phòng. Loại nhạc này ở Việt Nam không mấy người thích nghe. Vừa nghe vừa soạn giáo án thấy thư giản và bớt đau đầu. Cũng mơ ước một ngày nào đó mình sẽ có điều kiện đi xem một buổi hòa nhạc thực thụ, xem trực tiếp cả dàn nhạc hoành tráng trình diễn mới cảm nhận được sự tuyệt vời của nó....
Chiều nay chỉ dạy 1 tiết nghề nhưng lớp 11/3 này không chịu nghe lời làm mình quát khan cả cổ. Thực hành cho tụi nó nhổ cỏ ở sân trường nhưng tụi nó làm biếng quá. Mình hăm dọa đủ điều nhưng tụi nó chơi "đánh" hội đồng là mình cũng chào thua. Bảo ra nhổ cỏ thì cả lớp nhao nhao 'mấy lớp kia không nhổ mà thầy', bảo làm cho xong rồi về nhưng có đứa nói 'hết tiết rồi về' thế là tụi nó đồng loạt đứng dậy không chịu làm nữa, có cô giáo mới về đi ngang qua là tụi nó đồng thanh chọc mình. Không thể tưởng tượng học trò bây giờ như vậy...
Về nhà, nằm dài trên giường, nghe nhạc và nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nghe lời tâm sự của Trịnh Công Sơn cho bài hát "Tôi ơi đừng tuyệt vọng" thấy chí lí thật. Cái này mỗi khi buồn mình hay nghe, chép lên đây mọi người cũng suy ngẫm vậy...
"Mỗi bài hát của tôi là một lời tỏ tình với cuộc sống, một lời nhắn nhủ thầm kín về những nỗi niềm tuyệt vọng và cũng là một nỗi lòng tiếc nuối khôn nguôi để cuối buổi chia lìa một ngày héo đó cùng mặt đất mà tôi đã một thời chia sẽ những buồn vui, cùng mọi người. Nỗi lòng của tên tuyệt vọng, tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ, có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang, có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời, cái ta đáng ghét. Tuy nhiên, trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hết lo toan đầy ngẫu khí cũng có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là một niềm bí ẩn của con người. Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh, có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắt. Một đôi lần trong giấc mơ tôi bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng, nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Và nhiều khi sớm mai thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người. Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng. Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó, tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh...
Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Đời sống thực sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế thì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi cảm thấy yêu mến cuộc đời. Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng, vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường. Tôi đang bắt đầu ngày học tập mới, tôi là đứa bé, tôi là người bạn, đôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loại, vẽ lại con tim, khối óc trên những trang giấy trắng tinh khôi. Chúng tôi không còn thấy những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực. Như thế, với cuộc đời tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung, nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những thị hiềm. Chúng ta đã đấu tranh, đang đấu tranh, và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để dành lại sự sống, để làm người chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khướt tướt hiệu đó. Chúng ta đang đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ, ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống, con đường còn lại dẫn về sự băng hoại. Tôi đã mở dần với lòng tin, chỉ còn niềm tin sau cùng, tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình, tin vào cuộc đời vốn không thể khác. Và như thế tôi đã yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng..."

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

BẤT NGỜ CHƯA

Tối ni mở blog lên. Bất ngờ chưa! Số lượt người viếng thăm tăng đột biến. Lúc trước một ngày chỉ có vài lượt viếng thăm. Mấy bữa ni thì lên tới 33, 34 lượt một ngày. Không biết là chuẩn bị "khủng bố" hay "đại hỷ" đây, hehe....Dù gì thì cũng cám ơn mọi người đã nhớ đến Thành mỗ này....đa tạ....đa tạ...!
Bữa ni mình cho tụi học sinh kiểm tra 15 phút. Đây là những bài kiểm tra đầu tiên trong cuộc đời đi dạy của mình. Cái cảm giác được ra đề, được coi thi cũng khoáy, hi. Mình coi thì cũng khó, không cho tụi nó trao đổi chứ đừng nói tài liệu. Không phải mình làm căng gì nhưng muốn biết tụi nó học hành thế nào. Lớp 10/1 thì tụi nó ngoan, có đánh dấu bài mấy đứa nhưng mình nói chỉ trừ 0,5 điểm thôi. Còn lớp 10/2 thì quậy thôi rồi. Mới chép đề xong có thằng nhỏ cứ quay qua quay lại mình xuống cho nó một dấu chéo, nó méo máo em chưa kịp làm gì mà thầy làm thế, điệu bộ rất buồn cười, mình cũng bó tay, cười trừ, thế là mất cái uy rồi. Mà lớp đó toàn những đứa lì lợm, mỗi lần vô lớp đó là mình thấy đau đầu....
Quả thực chiều nay dạy 4 tiết về thấy đau đầu. Có một sự cố vừa thấy tức, vừa thấy buồn cười. Chuyện là thế này, chiều nay mình dạy thay cho cô tổ trưởng một tiết. Vô lớp dạy bình thường, mình đang ghi bài thì ở dưới lớp có một giọng nữ vang lên 'thầy quên đóng "cửa sổ". Mình cũng được nghe kể vài sự cố như vậy rồi nên cũng để ý cẩn thận. Nhủ thầm là mình an toàn nên lờ đi, nhưng ở dưới lớp cứ xôn xao. Lúc đó thấy lo đầu óc bác học không biết có đãng trí không nữa. Bất giác mình nhìn xuống, chỉ đợi có vậy tụi nó cười um lên. Lúc đó mình đúng là tức nhưng chẳng làm gì được. Lớp này đúng là cao tay. Từ ngày về đây, là giáo viên mới nhưng chưa có đứa HS nào dám hó hé với mình cả. Lớp này bít mình mới về, lại dạy thay một tiết nên tụi nó không sợ. Nhưng thôi, cũng chẳng có gì, xem như sự cố đầu tiên, rút kinh nghiệm vậy...

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Valentine - chẳng lẽ không viết gì.

Ngày ni, cái ngày mà mọi người cuống lên, Valentine....valentine...thì Thành Mỗ tôi vẫn bình chân như vại. Sáng vẫn ngủ nướng, trưa làm một giấc rồi đi dạy, chiều về tắm, giặt đồ, ăn cơm rồi xem Thủy Hử, tối soạn giáo án và viết blog...Một ngày bình thường thế đó. Mà cũng lạ, sáng nghe chuông báo thức hay giật mình dậy thì thấy lười kinh, muốn ngủ nữa nhưng ngủ nướng rồi, dậy trễ lại thấy cắn rức lương tâm, sao mình lười thế này chứ, hi.  Hình như cái thói quen này đã ăn sâu vào máu mình rùi, từ thuở cắp sách đến trường ấy, hi. Chiều đi dạy về thường làm biếng tắm kinh, một phần vì nước trên ni lạnh, một phần vì thấy sao con người rắc rối thế, ăn ngày 3 bữa, rồi tắm, rồi giặt đồ nữa. Muốn làm biếng một bữa nhưng cũng không được, hic. Mà dạo này minh ăn nhiều kinh, không vận động nhiều nên mập thật, kiểu ni mai dậy tập thể dục thôi. Cái dự án tập thể dục này đề ra hồi lâu lắt lâu lơ rùi mà chưa bữa nào tập được, hic....
Tối lên xem blog, định không viết gì rùi, mai có 1 giáo án 11, 1 giáo án công nghệ, 1 giáo án nghề. Nhưng thấy ngày ni có tới 31 lượt viếng thăm nên cũng muốn viết gì đó. Cũng không có gì để viết cho hay. Tuần ni Thành mỗ có về quê nhưng cũng không có gì chuyện gì hay hay để kể cả. Mà dạo này mắt mình tệ ghê, ngồi máy tính xíu là mỏi à, với đi đường xa bụi nên xuống cấp, hi. Thấy tình hình không ổn lúc về mình đã khuân lên một đống thuốc, nào thuốc nhỏ, thuốc uống, tậu một đôi kính mát mới nữa, lần này mua kính xịn hẳn hoi nha, hehe. Cũng đã tăng mức độ sáng màn hình rồi mà vẫn không ăn thua. Kiểu này ít ngồi máy lại thôi...

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

THƯ GỞI LỚP 10A7

Hôm nay có đứa HS cũ lớp mình thực tập năm ngoái gọi hỏi thăm. Lâu rồi mà tụi nó cũng còn nhớ mình. Tụi nó trách sao không viết thư cho lớp. Thì đây, tối ni ngồi viết cho tụi nhóc lá thư...














Trà My, ngày 09 tháng 02 năm 2012
Gởi những đứa học trò đầu tiên của thầy !
Thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ. Cũng thời gian này năm ngoái thầy và trò mình gặp nhau, cùng dạy và học với biết bao kỷ niệm. Hồi đó thầy còn là giáo sinh bỡ ngỡ với những bước chân đầu tiên vào nghề. Và các em cũng mới bắt đầu lên cấp ba, những đứa học trò đầu tiên của thầy còn thơ ngây nhưng hiếu động. Lúc còn học ở trong trường, nói thật là thầy không thích nghề đi dạy lắm. Nhưng khi đi thực tập, được tiếp xúc với các em, với thực tế sôi động ở trường phổ thông, với công tác giảng dạy và chủ nhiệm, thầy đã thay đổi. Chính các em đã giúp thầy lấy lại lòng yêu nghề và say mê với sự nghiệp trồng người…
Đã qua rồi những tháng ngày thực tập vất vả. Những ngày chạy ngược chạy xuôi lo công việc, soạn giáo án, nhận và sửa giáo án từ giáo viên hướng dẫn, làm bảng phụ, in phiếu học tập cho các em. Chắc các em không biết là cô Trang sửa giáo án của thầy kỹ lắm, sửa từng câu hỏi, từng ý tiểu kết, từng lỗi chính tả. Một giáo án phải qua ba, bốn lần sửa như vậy mới đạt yêu cầu lên lớp. Còn công đoạn làm bảng phụ thì thầy phải nhờ thầy cô khác trong đoàn thực tập giúp đỡ. Trong căn phòng trọ nhỏ xíu các thầy cô hì hục kẻ kẻ, viết viết….Có bữa thầy phải chạy ra tới Tam Kỳ để scan tranh cho kịp dạy. Các em à, để có một bài giảng hay, có chất lượng các thầy cô phải chuẩn bị rất nhiều. Có những đêm không ngủ được vì lo cho bài dạy ngày mai. Có lúc mãi nghĩ tới bài giảng mà không chú ý, chỉ phô tô vài chục tờ phiếu học tập cho các em. Có những lúc đầu tiết dạy thầy run viết cái đề bài ngắn củn mà toát mồ hôi…Thầy cô ai cũng vậy. Cho dù chỉ dạy các em một ngày, một tuần hay một năm thì khi đứng trên bục giảng ai cũng muốn mang đến cho các em những điều tốt đẹp nhất, truyền đạt cho các em nhiều kiến thức nhất, và giáo dục để các em hình thành nhân cách đẹp. Vì vậy các em phải cố gắng học tập để không phụ lòng mong mỏi của các thầy cô.
Thầy xin lỗi lớp mình vì trước khi chia tay thầy đã hứa sẽ viết thư về cho lớp. Nhưng khi trở lại trường có biết bao công việc cứ cuốn thầy vào. Thầy phải viết đề tài rồi bảo vệ, thi tốt nghiệp, ra trường rồi đi xin việc. Nhiều khi cuộc sống khó khăn, nhiều khi không xin được công việc như ý muốn, nhiều khi phải đi xa. Nhưng các em cứ tin rằng, dù đi đâu và làm việc gì thầy cũng không bao giờ quên lớp 10A7 đâu. Thầy vẫn nhớ lần đầu tiên thầy lên lớp, nhớ 15 phút đầu giờ thầy tập cho các em hát bài “Chiến thắng Núi Thành”. Nhớ tiết chủ nhiệm có thầy Dũng dự giờ thầy đã nghiêm khắc với các em. Nhớ hôm trại “Về Nguồn” các em chơi rất vui vẻ và đoàn kết. Thầy nhớ như in cảnh lớp mình dựng trại, chơi các trò chơi, lúc chuẩn bị ăn trưa thầy và thầy Nhựt cùng các em chia 2 đội hát đối đáp, chiều về các em không chịu ăn dưa mà chờ các bạn “trò chơi lớn” về mới ăn nên về trễ , cô chủ nhiệm phải hối hả cắt dưa cho các em ăn. Nhớ buổi liên hoan chia tay ở nhà Thành, thầy đã hát tặng các em bài “Khát vọng”. Thầy mong muốn các em hãy sống như lời trong bài hát đó…Nhớ bữa cuối cùng thầy ngồi lặng thinh trên bàn giáo viên và nhìn một lượt những gương mặt lớp 10A7 để ghi vào tâm trí…Thầy còn nhớ …nhớ nhiều lắm nhưng không biết các em có nhớ thầy và thầy Nhựt không?
Lên 11 rồi, thầy mừng vì lớp chúng ta không bị tách nhưng buồn vì lớp vẫn “quậy” như xưa. Thầy biết là lứa tuổi này tâm sinh lí các em chưa ổn định. Các em đang loay hoay tìm lý tưởng, mục đích sống và tìm đường đi cho riêng mình. Và dù thầy không còn được gặp mặt, không còn được dạy, được giáo dục các em nữa. Nhưng thầy vẫn muốn nói với các em rằng: Các em đang ở trong lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời và đứng trước cánh cửa mở ra cuộc sống của bản thân mình sau này. Có nhiều cơ hội nhưng cũng nhiều chông gai thử thách. Cho nên các em không được quên nhiệm vụ hàng đầu và quan trọng nhất là nhiệm vụ học tập. Có học tập tốt thì mới mở ra cho bản thân mình nhiều cơ hội thành đạt trong tương lai và phong trào học tập tốt thì mới xây dựng được một tập thể lớp vững mạnh và đoàn kết. Nhiệm vụ thứ hai là rèn luyện đạo đức, tu dưỡng phẩm chất và hình thành cho mình những thói quen tốt. Các em đang trên con đường hình thành nhân cách hãy biết tu dưỡng cho mình những đức tính tốt, những phẩm chất của con người lao động mới. Hãy xây dựng cho mình những tình bạn đẹp và lưu giữ những kỷ niệm thời học trò. Thầy tin rằng các em sẽ luôn là những đứa con ngoan, trò giỏi. Tập thể lớp 11A7 luôn là tập thể vững mạnh và đoàn kết…
Thầy hiện nay đã đi làm. Dạy ở trường THPT Bắc Trà My, thị trấn Trà My các em à. Dù khởi đầu cũng có nhiều khó khăn, đi hơi xa và ở trên đây cũng buồn nhưng thầy sẽ cố gắng để công tác tốt. Giờ thầy cũng dạy những đứa học sinh như các em đó. Cũng “quậy” và lười học hành như các em vậy. Cũng vất vả nhưng không gì vinh quang bằng làm một “Kỹ sư tâm hồn”, đúng không các em…
Nhân đây thầy cũng gởi tặng lớp mình bài thơ thầy sáng tác trong đợt thực tập:
CHỈ MÌNH ANH TRỞ LẠI NGÔI TRƯỜNG XƯA.
Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Nghe bài hát ngày xưa ta cùng hát
Em đâu đó cho nỗi buồn man mác
Trong tà áo dài hay mái tóc ai qua

Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Bài lên lớp anh đã thành thầy giáo
Lại dìu dắt những bước chân bỡ ngỡ
Như thầy mình với phấn trắng bảng đen

Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Dự giờ giảng mà lòng hay nơm nớp
Vẫn cảm giác như bao năm về trước
Sợ cô dò bài, lo những lúc kiểm tra

Chỉ mình anh trở lại ngôi trường xưa
Muốn một lần ngồi lại lớp hoc thêm đông đúc
Để nhận thấy ta bỏ nhiều cơ hội
Giờ muốn tìm mà hình bóng cứ mau phai

Ngày trở về với ngôi trường dấu yêu
Bao thầy cô giờ đã già hơn trước
Từng sợi trắng điểm lên vầng trán bạc
Dòng thời gian đã hằn nếp lâu rồi

Anh buâng khuâng mãi góc phố nơi đây
Từng quán nhỏ gợi hình hài kỷ niệm
Anh xa trường mà lòng chợt hỏi
Khúc nhạc nào là điệp khúc đôi ta?
            Thầy chúc các em sức khỏe, học tập tốt và có nhiều niềm vui trong cuộc sống. Khi nào có điều kiện thầy sẽ về thăm lớp mình.
Chào thân ái và quyết thắng !

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

TRỜI LẠI MƯA

Trời bữa ni lại mưa. Hay nhỉ, cứ như thay phiên nhau ấy. Mà hình như tâm trạng của mình cũng như vậy, vui đó lại buồn đó, quyết tâm đó rồi cũng nhanh chóng nản ngay, yêu đời rồi lại chán đời....nhanh hơn cả chuyện mưa nắng của ông trời nữa....
Mấy bữa ni mình có thói quen ngồi trên bờ vực vừa uống trà vừa ngắm cảnh bên sông. Buổi sáng thì sương giăng giăng, sương trên này nhiều thật, sáng dậy mở cửa sổ thấy sương bay bay vào phòng luôn, tầm nhìn xa dưới 10m, hi...Buổi chiều thì ngắm mặt trời lặng, đỏ ối thế kia nhưng lại che mặt phía những rặng cây. Sáng nay nhìn những con người cần mẫn cuốc đất bên sông, cũng vất vả đó nhưng đầu óc họ lại thanh thản, chẳng phải nghĩ nhiều, đâu như mình...
"Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng"
Mình tương tư ai nhỉ...cũng không biết nữa...Lại nghĩ có lẽ còn lâu mình mới có vợ. Dạy trên này ít nhất là 5 năm, nhiều nhất 15 năm mới chuyển về dưới đó. Chuyển về rồi còn phải kiếm miếng đất, làm cái nhà nhỏ nhỏ mới cưới vợ được. Mấu chốt của những vấn đề đó nằm ở một chữ "tiền". Lương ở thị trấn thì cũng ba cọc, ba đồng thôi, lại phải trả nợ vay ngân hàng nữa nhưng dù gì cũng phải tiết kiệm chút lo cho tương lai...
Phải chờ lâu thế nhỉ...nhưng...
"Làm sao sống được mà không yêu
Không nhớ, không thương một kẻ nào"
Có lẽ điều này cũng làm mình khổ....

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

SOI GƯƠNG

Con trai ít soi gương. Mình thì càng ít hơn. Chỉ khi nào chải tóc mới ngía qua nhan sắc chút, hi. Nhưng hôm nay ngồi xem phim, nhìn vào tấm gương to ở tủ tivi...Mình đó ư, thấy lạ nhỉ...
Nhìn vào gương thấy mình càng ngày càng "phát tướng" kinh. Cái mặt bữa ni nhìn to, hình như cũng hay cau có. Đôi vai rộng thật, bắp tay to và nói chung nhìn mập...Mình sống nội tâm, hay nghĩ ngợi, nói cách khác là mãi nói chuyện với con người ở trong mình, bữa ni nhìn con người ở ngoài thấy cũng lạ thật...
Con gái thì hay soi gương, không biết hay soi gương như vậy có giúp họ nhận ra sự thay đổi của mình qua từng ngày hay không. Có khi hay soi gương như vậy giúp họ nhận ra mình là ai trong cuộc đời này, mình đang đứng ở chỗ nào và mình có giá trị như thế nào. Thành mỗ tôi giống như một kẻ u mê, giờ thấy hình ảnh của mình mới chợt tỉnh...Không biết hình ảnh của mình trong mắt người khác sẽ như thế nào nhỉ???
Giờ thì biết vì sao con gái không thích mình rồi. Con trai gì mà đa sầu, đa cảm, văn thơ lãng mạng. Chắc có lẻ nhìn mình không nam tính...Mình là tập hợp của nhiều thứ: đầu óc khoa học, thích nghiên cứu nhưng tâm hồn thì thích nghệ thuật, yêu thiên nhiên...Làm một công việc thì gò bó, khuôn thước nhưng lại muốn tự do, phóng túng...Chừng đó thứ tồn tại trong người mình. Chúng đấu tranh với nhau, chiến đấu với nhau từng ngày và hành hạ mình...
Và tôi biết có một "con hổ" đang tồn tại trong tôi. Phải sống trong cái cảnh ngột ngạt, tù túng, gò bó nên nó thấy rất khó chịu. Phải học tính nhẫn nại, chịu đựng quả là một thử thách. Nhưng vẫn còn đó một khát vọng vươn lên, một sức mạnh tiềm ẩn, một đôi chân tự do, phóng túng. Mình quyết định rồi, từ giờ sẽ đánh thức con hổ đó dậy, sống một cuộc sống tự do, phóng túng, không gò bó, không suy tư, lo nghĩ nữa. Cứ vô tư mà sống....
Chiều nay đi dạy thấy nản thật. Học sinh không chịu học bài. Mấy lớp học sinh người dân tộc tiếp thu chậm kinh. Hỏi kiến thức trong SGK mà cũng không trả lời được, còn kiểm tra bài cũ thì thôi khỏi nói...không học bài hoặc có học cũng chỉ nhớ vài dòng. Bữa ni trời nắng nóng, mới nắng 2 ngày ni mà sao thấy bức bối khó chịu kinh...
Không biết mọi người sau khi đọc blog này sẽ thấy thế nào nhỉ. Viết xong, đọc lại tự thấy mình cũng khùng khùng...Mọi người chắc sẽ nhìn mình với con mắt khác khi biết hết những tâm tư, biết hết những thói hư tật xấu, biết hết hoàn cảnh của mình nữa...Cũng định xóa đi vài bài viết nhưng lại thôi. Để vậy, ai nghĩ sao thì nghĩ, dù sao đó cũng là những suy nghĩ của mình ngày hôm qua. Nhiều lúc thấy chán cũng không muốn viết nữa nhưng thấy vẫn có người viếng thăm nên cũng không muốn phụ lòng mọi người. Thành mỗ tôi cũng muốn viết những cái gì đó to tát, tầm cỡ, thời đại...để mọi người đọc chứ không phải những dòng kể lể chán ngắt thế này. Nhưng biết làm sao được, cuộc sống của mình bây giờ nó như vậy...

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

NGUYÊN TIÊU NĂM NAY

Tối nay là Nguyên Tiêu à. Bổng giật mình một cái...Mấy năm trở lai đây năm nào mình cũng đi hội thơ, khi thì ở Quy Nhơn, khi thì ở Núi Thành. Cũng có năm không tổ chức một mình dạo lên Hàn Mặc Tử rồi về. Tâm hồn nghệ sĩ mà, nói chung tới ngày này không có gì liên quan tới thơ thì thấy thiếu thiếu. Ở phố núi này thì làm gì có tổ chức thơ phú chứ, nhưng cứ bức rức không yên nên cũng dắt xe ra phóng xuống quán cà phê chỗ bữa trước mình nói là có chơi đá nghệ thuật đó. Hy vọng gặp được ai đó cùng chí hướng đàm đạo chút. Quán không có khách, chỉ có ổng chủ quán ngồi đó hút thuốc. Nhấp cà phê, lại bàn về chơi đá nghệ thuật. Ổng khoe tác phẩm mới tìm lúc chiều. Lúc đầu nhìn mặt phải ổng bảo là dòng sông, Nhưng mình ấn tượng phía mặt trái hơn. Nhìn một lát mình phát hiện ra là thế một con thú đang chồm tới. Mình nói hổ, phía dưới có đám mây nữa, hổ đang bay trên mây. Ổng lại nói là lân, đúng là cái đuôi ngắn giống lân thật. Con lân này có thế phục, đúng rồi "Lân nghinh thiên". Quá tuyệt vời! Thú vui chơi đá nghệ thuật là vậy đó...
Bà chủ quán về. Cũng ngồi nói chuyện xíu, ngâm cho Thành mỗ tôi nghe vài câu trong bài "Đây thôn vỹ dạ", nghe hay thật. Giờ mình mới nhận ra một bài thơ khi ta đọc sẽ có cảm nhận khác, khi nghe ngâm sẽ cảm nhận khác...Nguyên tiêu năm nay vậy cũng được rồi, cũng có hơi hướng nghệ thuật, cũng được nghe ngâm thơ...
Tặng chủ quán vài bài thơ mình viết cho những tác phẩm đá nghệ thuật rồi chạy về, lên mạng tải vài bài thơ ngâm về nghe...Nghe bài "Màu tím hoa sim" thấy cảm động thật...
http://www.nguyenkynam.com/thivien/tiengtho/mautimhoasim.htm
Vậy đó...Trong cuộc sống này thơ không là cái gì cả, thậm chí có người không xem thơ ra gì và bảo những thi sĩ là "lãng nhách"...Nhưng ít nhất thì nó cũng đánh động tâm hồn chúng ta và kéo chúng ta ra khỏi những thói xấu của cuộc đời...

LÊN LẠI TRƯỜNG

Sáng nay mình lên lại trường. Ngồi nhà nói lên đây chừng đó cây số, chừng đó thời gian thấy chẳng "xi nhê" gì nhưng quá trình đi lên là cả một vấn đề. Khoan hãy nói vấn đề đường ổ gà, ổ vịt, lên dốc xuống đèo. Điều đầu tiên Thành mỗ tôi muốn nói là... mỏi quá, bữa ni đèo thêm mấy chục ký gạo lên ăn, phía trước ba lô, phía sau bao gạo, mình bị kẹp ở giữa đi đường dài thế mỏi kinh luôn. Không lạng lách qua những ổ gà được mới đau chứ, có xe nào lấn đường thì phải lao xuống những cái ổ chết tiệt đó, vồng lên vồng xuống miết vậy đó....
Việc gì phải khổ vậy he, cũng không phải trên ni thiếu gạo nhưng mình cứ muốn như thế. Muốn ăn những hạt gạo do chính tay ba mình làm ra. Hồi học cấp ba cũng chở gạo, ở Quy Nhơn xa lắc vậy mà cũng không tha, bữa ni đi làm rồi mà vẫn về nhà xúc gạo, hết chỗ nói....hehe
Đi qua cầu Tam Kỳ thấy một đôi đứng trên cầu ngắm sông. Đừng hỏi tôi rằng bao nhiêu người, bao nhiêu cảnh, bao nhiêu đôi thế mà chỉ chú ý đến đôi ngồi trên cầu đó. Là thế này, cái tánh mình khi đi ngang qua hồ, hay sông, hay biển cho dù có chạy nhanh cỡ nào cũng đạp thắng lại ngía chút. Không tìm gì hết, chỉ tìm chút màu xanh dương của mặt nước, màu xanh nhìn vào là thấy nao lòng. Tìm vài con sóng nhỏ lăn tăn nữa, cho lòng mình xao động. Trên cầu Tam Kỳ nhìn xuống sông đúng là đẹp thật, và đôi trai gái đứng đó ngắm cảnh, tâm tình cũng là lãng mạng, mà mình thì thích và mơ ước như vậy nên để ý...Tức cảnh sinh tình, định dừng chân nghỉ chút nhưng hình như ai cũng bận, không có bạn tâm tình nên thôi đành chạy luôn...
Chạy một mình cũng buồn nên mình lai suy nghĩ. Quan sát nhịp sống nhộn nhịp hai bên đường và con người thì mỗi người một vẻ, mình nghĩ rằng thật ra con người sinh ra trên đời này để làm gì. Để lớn lên, trưởng thành, già đi và chết hay để học tập, làm việc, nghỉ hưu và mất trí. Cái gì cũng tuần hoàn không thể ngăn cản được và từng ngày chúng ta đang đốt cuộc đời mình. Đốt đi thời gian, sức khỏe, trí tuệ mà chúng ta không hay biết. Giống như một ngọn nến, âm ỉ cháy từng ngày rồi cuối cùng cũng cạn. Từng ngày trôi qua cuộc đời ta lại ngắn đi một chút như cây nến kia và đã cháy rồi thì thôi, không bao giờ tìm lại được...
Dù hiện diện trên cõi đời này dài hay ngắn thì con người cũng cố đi tìm một cái...đó chính là hạnh phúc.  Hạnh phúc là khi người ta thỏa mãn nhu cầu, mà nhu cầu của con người thì vô tận và đạt được nhu cầu này sẽ nảy sinh nhu cầu khác...Đến đây chúng ta thấy mình là những sinh vật độc đoán, thô bạo, ác độc và ích kỷ nhất trên hành tinh này. Mỗi người có suy nghĩ riêng nhưng mình tự nhủ rằng "không có những thứ mình thích thì hãy thích những thứ mình có..." và "Không phải tìm một người hoàn hảo để yêu mà hãy yêu một người một cách hoàn hảo..." Những điều đó giờ mình mới chiêm nghiệm được...
 Nói nhiều vậy cũng chỉ nhằm mục đích quảng bá cho câu nói Tự nhiên là tự nhiên của mình mà thôi. Và cũng để quảng cáo cho cái blog này nữa. Thầm nghĩ cuộc đời con người ngắn thế, dại gì chúng ta không để lại những "dấu chân" của mình cho hậu thế. Lên tới nơi, mở blog thấy được 808 lượt người truy cập. Cái blog này hằng ngày vẫn có người viếng thăm, vài người một ngày, có ngày lên tới vài chục người nhưng không ai để lại dấu vết, nên không biết là ai. Người ta ở trong tối, mình ở ngoài sáng cũng không thể làm gì được. Thôi có gì cứ "phơi bày" hết ra...


Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

LẠI CHUYỆN ĐI

Sáng nay dạy xong tiết 2 mình lại phi về nhà. Đường thì cũng chạy quen rồi mà không thấy ngắn lại được xíu nào nhỉ...Vẫn lạng lách, đánh võng qua những ổ gà, ổ voi như thường. Hình như đi đường này mình "lên tay" trông thấy nhưng vẫn không đua lại một cô gái chạy exchanter...chắc là dân núi chính gốc...Không đua kịp thì chạy chậm lại vậy...Lại nghĩ...
Chắc có lẽ mình có duyên với ĐI. Lúc nhỏ mình đã có máu phiêu lưu, khám phá và đã muốn đi ra khỏi nhà tìm một cuộc sống khác. Chắc ông trời thương nên cũng cho mình được tọa nguyện. Đến khi tọa nguyện rồi, muốn không đi nữa nhưng số phận lại bắt đi suốt. 15 tuổi đã vác ba lô đi ở trọ. Ngày đó học cấp 3 dưới Núi Thành phải ở trọ trong nhà của người ta và mình cũng đã chuyển nhà không dưới 10 lần, hic...3 năm cấp 3 với 4 năm đại học nữa, không còn nhớ mình an cư bao nhiêu chỗ, bao nhiêu nơi...
Ra trường chạy đi xin việc cũng gần hư cái xe. Xin được việc rồi, cứ ngỡ đã an phận, không ngờ lại chuẩn bị tinh thần ra đi...
Là thế này, trường mình đang có dự án mở một phân hiệu dưới xã Trà Nú vào năm tới, cách trường mình khoảng mười mấy cây số để học sinh không phải lên thị trấn. Mới mở nên ít lớp, mỗi tổ chuyên môn cử một giáo viên xuống đó dạy. Tất nhiên xuống đó điều kiện sẽ khó khăn hơn, học sinh dân tộc nhiều hơn người kinh, cũng buồn hơn nữa nên không ai muốn đi. Tổ sinh của mình thì ai cũng có lý do để không đi, nên mình lãnh đủ...Chuẩn bị tinh thần, vào năm học mới có khi sẽ đi rồi...Mới về chưa ấm chỗ, nhưng thôi đi thì đi chứ sợ gì...Tuổi trẻ xông pha chút...Nghe đi thì cũng than vãn chút thôi chứ đi cũng có điều hấp dẫn. Bao nhiêu cái mới đang chờ mình dưới kia, biết đâu đó xuống kia lại sướng hơn, gặp nhiều người vui hơn, có điều kiện làm kinh tế hơn và tâm trạng cũng tốt hơn. Chẳng hiểu sao ở cái thị trấn này mình thấy bức rức, khó chịu lắm. Chắc do chắn núi hay không hợp thổ nhưỡng...HÊN XUI, thôi chờ đi rồi biết...
Trưa về tới Tam Kỳ đã 11h, thấy hơi mệt nên về nhà chú ở lại...Chiều về định ghé quán cà phê của ông bạn già đàm đạo tí nhưng ổng đang ở nhà. Mình lên chơi thấy đám hoa cúc mình trồng đã nở hoa vàng rực( Lúc hè chưa xin được việc mình đi trồng hoa cho ổng, lấy giống hoa trên Đà Lạt về trồng bán tết. Trồng nhiều lắm, tết bán rồi còn mấy luống nở muộn), có mấy đám cải nữa, cũng đang nở hoa. Cũng màu vàng như nhau nhưng mỗi loài hoa lại gợi trong ta cảm nhận khác nhau. Hoa cải tuy đơn sơ, bình dị nhưng khi ngắm hoa cải lại gợi lên trong ta một cảm giác gì đó rất lạ. Ngồi ngắm từng cánh hoa nhỏ nhỏ, mong manh đong đưa trước gió mình thấy hoa cải đẹp lạ lùng, gợi lên cảm giác gì đó thân thương nhưng man mác buồn...
"Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng..."
Thầm nghĩ chắc không ai đủ can đảm để chờ mình đâu. Cũng không biết khi nào đôi chân mình mới hết phải lang thang...

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

VIẾT GÌ ĐÂY NHỈ

Tâm trạng thì cũng đã hết rồi, buồn thì cũng chán chê và lo lắng thì cũng chẳng giải quyết được gì. Ngồi máy tính miết cũng mỏi mắt, mỏi mắt thì ngủ, ngủ rồi dậy ngồi tiếp. Vậy đó, những lúc không đi dạy là thế...
Mà sao trời cứ mưa miết vậy nhỉ. Sáng dậy thấy trời mưa là chán rồi. Mưa ri rỉ, mưa ra rả, mưa rả rích suốt ngày. Ở cái phố núi xa xăm này như vậy đủ chán chưa không biết. Chỗ mình ở bên bờ sông, nói đúng hơn là trên một cái vực cao. Từ đây nhìn xuống sông thấy sâu lắm, phóng tầm mắt qua bên kia sông thấy một vài đám mía, vài đám rau, hoa màu gì đó. Xa hơn nữa là một cái đồi cao loang lỗ màu xanh của những cây keo mới lên. Có vậy thôi, sáng nào cũng dậy, ngía qua đó chút, nhìn mưa từng hạt nhỏ lao xuống sông, thỉnh thoảng có vài con bò gặm cỏ, ngáp một cái rồi lại chui vô phòng...
Chỗ mình lên trường chưa đầy 5 phút. Trời mưa bay bay, lún phún thì không mặc áo mưa vậy mà lên tới nơi cũng ướt lem nhem cái áo ngoài. Bực nhá, mai ta mặc áo mưa xem làm gì được nhau....hehe
Không làm gì được nhau nhưng mỗi đêm nằm trong phòng nghe mưa cũng buồn...khát khao một hơi ấm, một bàn tay...Vậy thôi, chưa đầy 5 phút đã ngủ khì...Làm gì được nhau...
Mưa miết nên mỗi lần dạy xong là lại cong đuôi chạy về nhà. Chẳng biết xung quanh mình có gì. Sáng dậy tự nhiên có một số lạ hoắc gọi mình. Thằng bạn hồi cấp 3, nó giờ làm công an trên này, kêu sao lên đây mà im re vậy mày, đi uống cà phê? Oke nhưng mà mày đang ở chỗ nào vậy? Ở cơ quan chứ ở đâu, Trụ sở công an Bắc Trà My to đùng gần bùng binh đó. Nó hỏi mình ở đâu. Mình nói chỗ đó, chỗ khác. Nó bảo trên đường mày đi về mà không biết à. Hóa ra lâu nay mình vẫn phóng nhanh, vượt ẩu qua mặt mấy chú công an mà không hay biết. Hix...hú hồn....
Trưa nay về thì chạy chậm chậm thôi nhá. Bổng nhìn sang đường, nhà bên kia có một bông hoa dã quỳ. Ôi Tây Nguyên sao hiện hữu nơi này....Lại nhớ, lại thương, lại đa sầu đa cảm nhưng về nhanh thôi, đói cái bụng rồi. Trời vẫn mưa....ghét....

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

KHI NGƯỜI TA SAY

Chiều nay anh lại đi nhậu em à. Đi làm thì không thể tránh được, Bữa ni là liên hoan tổ đầu năm. Người ta nói khi say người ta thật nhất. Đúng vậy đó em. Khi say thì lý trí không thể điều khiển nỗi con  người ta nữa nên cũng xảy ra nhiều chuyện cũng mệt nhưng anh không nói tới vấn đề đó. Khi say nhìn lại mình thấy sao mà anh xấu xa, hèn yếu và giả dối. Thúy nói anh hãy sống thật với con người mình đi. Đúng như vậy, anh đúng là không ra gì...
Nghe những lời đó anh không còn lời nào phân bua nữa...nghe đắng chát. Nếu cuộc đời này cho anh được toàn quyền quyết định thì anh đã không phải giằng vặt như thế. Anh rất thương phụ nữ, thực sự là như vậy. Vì nhìn vào số phận của mẹ anh, của dì, của chị hai, của em anh và nhiều người khác anh thấy cuộc đời này sao mà oan nghiệt. Nhưng giờ trách cuộc đời thì có ích gì, anh đã dành tình yêu thương, những gì mình có cho em, cho những người anh yêu mến. Nhưng giờ nhìn lại thấy mình chẳng có gì, mình chẳng là gì và không biết có ai còn yêu thương mình nữa không. Anh đã sai lầm ư khi lo nghĩ về tương lai nhiều như vậy, nhưng sao không nghĩ được em. Từ nhỏ anh đã oán hận cuộc đời này rồi và cũng đã chửi số anh là số chó chết vì không hiểu sao số phận anh lại trái khoáy thế. Không có một niềm hạnh phúc nào trọn vẹn. Anh không muốn nói lời xin lỗi nhưng anh vẫn xin lỗi. Xin lỗi em, xin lỗi mọi người, xin lỗi cả cuộc đời anh nữa vì anh mong muốn cuộc đời mình phải thế này, phải thế khác và khi không được như ý thì anh lại đâm ra oán trách cuộc đời. Không thể cứ thế này được. Quả thực hạnh phúc cuộc đời này chỉ có được khi mình không ngừng tìm kiếm, vun đắp và giữ gìn. Anh hứa với em là sẽ sống tốt, sẽ cố gắng từng ngày, dù không có em bên cạnh. Anh hứa đó, em ơi....

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

ANH SAY RỒI EM

Chiều nay anh dạy xong 3 tiết rồi đi nhậu với mấy thầy cô ở khu nội trú. Nếu anh có em rồi thì anh đã xin em rồi đó. Mỗi người mời ly, rồi chúc tết, rồi anh cũng mời lại. Nói chung anh uống chưa bao giờ say hẳn, say tới độ không biết gì ấy. Anh lúc nào cũng vậy, uống tới ngà ngà say thôi, lúc nào uống xong anh cũng tỉnh, tự đi về được, vẫn xuống bếp lục cơm nguội ăn bình thường. Nhưng có một tật xấu là khi say anh lại nói nhiều. Mà biết nói với ai, thôi đành nói một mình với cái blog này vậy. Cái blog cũng có người viếng thăm nhưng âm thầm lặng lẽ không biết là ai. Anh tưởng tượng sau này mình có vợ thì sao nhỉ? Về nhà vừa cởi áo khoát vừa phân bua bữa ni mấy thầy mời anh nhiều quá em à. Còn em thì cứ cằn nhằn sao anh uống nhiều vậy....vv...và ....vv...Nhưng anh không nói gì cả đâu vì anh thích được như vậy mà. Anh nghĩ tới cái không khí gia đình như vậy mà buồn kinh khủng. Thật sự giờ anh say quá, cố gắng viết từng đó thôi, anh nghỉ đã nha em........Ôi anh muốn có em biết nhường nào, chỉ cho anh ôm một cái thôi...Anh đã nói gì bậy bạ phải k em, anh xin lỗi nhưng a say quá rồi anh ngủ đây...