Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

LẠI CHUYỆN ĐI

Sáng nay dạy xong tiết 2 mình lại phi về nhà. Đường thì cũng chạy quen rồi mà không thấy ngắn lại được xíu nào nhỉ...Vẫn lạng lách, đánh võng qua những ổ gà, ổ voi như thường. Hình như đi đường này mình "lên tay" trông thấy nhưng vẫn không đua lại một cô gái chạy exchanter...chắc là dân núi chính gốc...Không đua kịp thì chạy chậm lại vậy...Lại nghĩ...
Chắc có lẽ mình có duyên với ĐI. Lúc nhỏ mình đã có máu phiêu lưu, khám phá và đã muốn đi ra khỏi nhà tìm một cuộc sống khác. Chắc ông trời thương nên cũng cho mình được tọa nguyện. Đến khi tọa nguyện rồi, muốn không đi nữa nhưng số phận lại bắt đi suốt. 15 tuổi đã vác ba lô đi ở trọ. Ngày đó học cấp 3 dưới Núi Thành phải ở trọ trong nhà của người ta và mình cũng đã chuyển nhà không dưới 10 lần, hic...3 năm cấp 3 với 4 năm đại học nữa, không còn nhớ mình an cư bao nhiêu chỗ, bao nhiêu nơi...
Ra trường chạy đi xin việc cũng gần hư cái xe. Xin được việc rồi, cứ ngỡ đã an phận, không ngờ lại chuẩn bị tinh thần ra đi...
Là thế này, trường mình đang có dự án mở một phân hiệu dưới xã Trà Nú vào năm tới, cách trường mình khoảng mười mấy cây số để học sinh không phải lên thị trấn. Mới mở nên ít lớp, mỗi tổ chuyên môn cử một giáo viên xuống đó dạy. Tất nhiên xuống đó điều kiện sẽ khó khăn hơn, học sinh dân tộc nhiều hơn người kinh, cũng buồn hơn nữa nên không ai muốn đi. Tổ sinh của mình thì ai cũng có lý do để không đi, nên mình lãnh đủ...Chuẩn bị tinh thần, vào năm học mới có khi sẽ đi rồi...Mới về chưa ấm chỗ, nhưng thôi đi thì đi chứ sợ gì...Tuổi trẻ xông pha chút...Nghe đi thì cũng than vãn chút thôi chứ đi cũng có điều hấp dẫn. Bao nhiêu cái mới đang chờ mình dưới kia, biết đâu đó xuống kia lại sướng hơn, gặp nhiều người vui hơn, có điều kiện làm kinh tế hơn và tâm trạng cũng tốt hơn. Chẳng hiểu sao ở cái thị trấn này mình thấy bức rức, khó chịu lắm. Chắc do chắn núi hay không hợp thổ nhưỡng...HÊN XUI, thôi chờ đi rồi biết...
Trưa về tới Tam Kỳ đã 11h, thấy hơi mệt nên về nhà chú ở lại...Chiều về định ghé quán cà phê của ông bạn già đàm đạo tí nhưng ổng đang ở nhà. Mình lên chơi thấy đám hoa cúc mình trồng đã nở hoa vàng rực( Lúc hè chưa xin được việc mình đi trồng hoa cho ổng, lấy giống hoa trên Đà Lạt về trồng bán tết. Trồng nhiều lắm, tết bán rồi còn mấy luống nở muộn), có mấy đám cải nữa, cũng đang nở hoa. Cũng màu vàng như nhau nhưng mỗi loài hoa lại gợi trong ta cảm nhận khác nhau. Hoa cải tuy đơn sơ, bình dị nhưng khi ngắm hoa cải lại gợi lên trong ta một cảm giác gì đó rất lạ. Ngồi ngắm từng cánh hoa nhỏ nhỏ, mong manh đong đưa trước gió mình thấy hoa cải đẹp lạ lùng, gợi lên cảm giác gì đó thân thương nhưng man mác buồn...
"Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng..."
Thầm nghĩ chắc không ai đủ can đảm để chờ mình đâu. Cũng không biết khi nào đôi chân mình mới hết phải lang thang...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét