Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

LÊN LẠI TRƯỜNG

Sáng nay mình lên lại trường. Ngồi nhà nói lên đây chừng đó cây số, chừng đó thời gian thấy chẳng "xi nhê" gì nhưng quá trình đi lên là cả một vấn đề. Khoan hãy nói vấn đề đường ổ gà, ổ vịt, lên dốc xuống đèo. Điều đầu tiên Thành mỗ tôi muốn nói là... mỏi quá, bữa ni đèo thêm mấy chục ký gạo lên ăn, phía trước ba lô, phía sau bao gạo, mình bị kẹp ở giữa đi đường dài thế mỏi kinh luôn. Không lạng lách qua những ổ gà được mới đau chứ, có xe nào lấn đường thì phải lao xuống những cái ổ chết tiệt đó, vồng lên vồng xuống miết vậy đó....
Việc gì phải khổ vậy he, cũng không phải trên ni thiếu gạo nhưng mình cứ muốn như thế. Muốn ăn những hạt gạo do chính tay ba mình làm ra. Hồi học cấp ba cũng chở gạo, ở Quy Nhơn xa lắc vậy mà cũng không tha, bữa ni đi làm rồi mà vẫn về nhà xúc gạo, hết chỗ nói....hehe
Đi qua cầu Tam Kỳ thấy một đôi đứng trên cầu ngắm sông. Đừng hỏi tôi rằng bao nhiêu người, bao nhiêu cảnh, bao nhiêu đôi thế mà chỉ chú ý đến đôi ngồi trên cầu đó. Là thế này, cái tánh mình khi đi ngang qua hồ, hay sông, hay biển cho dù có chạy nhanh cỡ nào cũng đạp thắng lại ngía chút. Không tìm gì hết, chỉ tìm chút màu xanh dương của mặt nước, màu xanh nhìn vào là thấy nao lòng. Tìm vài con sóng nhỏ lăn tăn nữa, cho lòng mình xao động. Trên cầu Tam Kỳ nhìn xuống sông đúng là đẹp thật, và đôi trai gái đứng đó ngắm cảnh, tâm tình cũng là lãng mạng, mà mình thì thích và mơ ước như vậy nên để ý...Tức cảnh sinh tình, định dừng chân nghỉ chút nhưng hình như ai cũng bận, không có bạn tâm tình nên thôi đành chạy luôn...
Chạy một mình cũng buồn nên mình lai suy nghĩ. Quan sát nhịp sống nhộn nhịp hai bên đường và con người thì mỗi người một vẻ, mình nghĩ rằng thật ra con người sinh ra trên đời này để làm gì. Để lớn lên, trưởng thành, già đi và chết hay để học tập, làm việc, nghỉ hưu và mất trí. Cái gì cũng tuần hoàn không thể ngăn cản được và từng ngày chúng ta đang đốt cuộc đời mình. Đốt đi thời gian, sức khỏe, trí tuệ mà chúng ta không hay biết. Giống như một ngọn nến, âm ỉ cháy từng ngày rồi cuối cùng cũng cạn. Từng ngày trôi qua cuộc đời ta lại ngắn đi một chút như cây nến kia và đã cháy rồi thì thôi, không bao giờ tìm lại được...
Dù hiện diện trên cõi đời này dài hay ngắn thì con người cũng cố đi tìm một cái...đó chính là hạnh phúc.  Hạnh phúc là khi người ta thỏa mãn nhu cầu, mà nhu cầu của con người thì vô tận và đạt được nhu cầu này sẽ nảy sinh nhu cầu khác...Đến đây chúng ta thấy mình là những sinh vật độc đoán, thô bạo, ác độc và ích kỷ nhất trên hành tinh này. Mỗi người có suy nghĩ riêng nhưng mình tự nhủ rằng "không có những thứ mình thích thì hãy thích những thứ mình có..." và "Không phải tìm một người hoàn hảo để yêu mà hãy yêu một người một cách hoàn hảo..." Những điều đó giờ mình mới chiêm nghiệm được...
 Nói nhiều vậy cũng chỉ nhằm mục đích quảng bá cho câu nói Tự nhiên là tự nhiên của mình mà thôi. Và cũng để quảng cáo cho cái blog này nữa. Thầm nghĩ cuộc đời con người ngắn thế, dại gì chúng ta không để lại những "dấu chân" của mình cho hậu thế. Lên tới nơi, mở blog thấy được 808 lượt người truy cập. Cái blog này hằng ngày vẫn có người viếng thăm, vài người một ngày, có ngày lên tới vài chục người nhưng không ai để lại dấu vết, nên không biết là ai. Người ta ở trong tối, mình ở ngoài sáng cũng không thể làm gì được. Thôi có gì cứ "phơi bày" hết ra...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét