Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

MÙA BƯỚM VÀNG BAY

Lại chạy lên trường. Lên tới nơi mệt nhoài mất, lại đói bụng nữa. Cơm dọn ra thế là ngồi xuống ăn vội vàng. Ăn xong tự nhiên thấy hơi khó chịu cái bụng. Chắc là ăn  nhanh quá đây mà, hic. Thế rồi cũng lên giường làm một giấc. Tỉnh dậy thì ra trời đang mưa. Nghe người mệt mệt, buồn buồn hay sao ấy. Mở máy định soạn cái giáo án và làm cho xong cái đề cương mà sao thấy mệt, và chán. Định làm một cái topic than vãn nhưng cũng không biết viết về cái gì. Mọi người thấy đó, trời mới nắng buổi sáng, buổi chiều đã mưa rồi. Cũng như tâm tư Thành mỗ, mới thấy vui và yêu đời nhưng cũng thấy chán đời nhanh thôi. Khi đóa hoa mong manh trong lòng chưa hé nở, thì ảo vọng cũng xám xịt như tương lai xa vời vợi....
Nghĩ cũng lạ. Sao trời có nắng và có mưa. Cuộc đời có đau khổ và hạnh phúc. Con người có mặt tốt và mặt xấu. Tâm trạng có buồn và vui. Nước biển có vị mặn và chát....Hình như cái gì cũng có "hai mặt của một vấn đề". Nhưng tình yêu thì không hẳn như vậy. Không biết mấy mặt, mà cũng không biết đâu mà lần...
Viết sơ sơ thía thui, ai hỉu sao thì hỉu, hi. Quay lại vấn đề chính đê. Thì đi lên, đang "xe ta bon bon trên dặm đường, mà xe ta bon bon....bụp. Một "em" bướm lao đầu vào mũ bảo hiểm của mình. Một "em bướm vàng" hẳn hoi nhá. Nếu là "bướm" gì gì đó thì chắc cái mũ không còn trên đầu rồi...hehe. (hỉu hông? Thành mỗ tôi cũng hổng hỉu nữa là, hi). Chưa kịp định thần lại thì một "em" nữa lao vào mình. Lần này "ác liệt" hơn, lao vào đúng y...cái mắt kính. Hú hồn, không có kính chắc đui con mắt quá (Nhìn bướm đã "gần đui", bướm lao vào không đui lun mới lạ, hehe). Thế quái nào mà bướm bay nhiều thế nhỉ. À nhớ ra rồi, hình như thời gian này là mùa bay di cư của những con bướm cải (họ Pieridae). Những loài bướm trong họ này gây hại chủ yếu trên những cây thuộc họ cải (hay còn gọi họ thập tự). Vài thông tin vậy thôi, kẻo mọi người bảo là bệnh nghề nghiệp. Mà chắc mọi người cũng tự hỏi không biết sao bữa ni Thành mỗ lại nói đến chuyện "ong bướm" thế này. Cũng không có chi mô, chỉ là thấy nhớ lại "thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường...", bắt bướm hái hoa vậy thôi. Một miền nhớ với gió đồng bát ngát, rơm vàng trải ngập hồn ai. Và tôi đứng giữa rừng bướm hối hả di cư, mơ về một cặp "Uyên ương hồ điệp"....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét