Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

KHỞI ĐẦU SỰ NGHIỆP

Hôm nay mình lên trường, giữa cái không khí rộn ràng chuẩn bị đón năm mới, mọi người háo hức đi chơi nhưng mình thì bắt đầu một hành trình mới, khó khăn và vất vả. Thứ 2 mới bắt đầu dạy nhưng mình muốn lên sớm để ổn định chổ ở cũng như làm quen dần với chỗ mới
Sáng sớm dạy, cơm nước xong xuôi mình bắt đầu lên đường, trời bữa ni tự nhiên mưa to, cái vali mình phải trùm 2 cái bao ni lông. Bữa ni đi khó khăn thật, đường trơn, mưa cứ xối thẳng vào mặt chẳng thấy đường, gió lạnh ngắt nữa chứ. không dám chạy nhanh nên phải mất 4 tiếng đồng hồ mới tới nơi. Bữa ni đi thử đường mới, đường rất dễ đi, chạy rất êm nhưng tới Ủy ban huyện Phú Ninh không biết đi đường nào nữa, hỏi một cô bên đường mới chỉ mình quay xuống lại Tam Dân rồi đi lên, tưởng đi xuống gần không ngờ xa lắc luôn, cuối cùng cũng phải quay lại đường cũ, đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào
Trưa lên tới nơi 11h, cũng bị ướt một chút, ở nhà người bà con đó đón tiếp cũng nhiệt tình. ăn trưa xong ngủ một giấc tới 4h mới dậy đi tắm. Múc một ca nước lạnh xối lên người, chao ôi lạnh tê tái cả tâm hồn. Chiều tối nhìn phố núi nằm im lìm, lạnh lẽo
Tối ở trong phòng, tự nhiên thấy buồn. Cũng từng chinh chiến đây đó, cũng từng xa nhà, vác vali đi ở trọ tới 7 năm rồi nhưng mới lên đây cũng thấy nhớ nhà. Chắc do chưa thích nghi với cuộc sống mới. Ở cái thị trấn nhỏ bé này cũng chưa khám phá ra điều gì hay ho để kể với mọi người nên đành hẹn dịp khác vậy....

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

TỪ NƠI ẤY RA ĐI

Nhận quyết định cả tuần nay mà hôm nay Thành mỗ tôi mới làm một chuyến du hành lên thăm ngôi trường mình sắp dạy thế nào. Ngày nhận quyết định ở trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm - ngôi trường hoành tráng nhất Quảng Nam với đề án xây dựng lên tới 100 tỷ, và nghe đâu mỗi năm được nhận khoản tiền trợ cấp lên tới 20 tỷ từ thành phố Đà Nẵng. Sở dĩ tôi nói kỹ vậy vì từ đầu đã giật tít "Từ nơi ấy ra đi" nên có thể xem như Thành mỗ tôi cũng như mọi người trúng tuyển xét viên chức đợt 2 này ra đi bắt đầu sự nghiệp từ ngôi trường hoành tráng đó. Hôm đó mọi người ai cũng vui vẻ, cười cười nói nói với bao dự định phía trước và một niềm tin vào sự nghiệp giáo dục, tâm trạng phơi phới vì được mãn nhãn một ngôi trường tuyệt đẹp như thế
Hôm nay(26/12/2011) Thành mỗ tôi khởi hành từ Thành phố Tam kỳ, từ đây lên trường mất 50km(thật ra từ nhà lên đó mất tới 80km, tôi phải ra Tam Kỳ ở lại nhà người quen đi cho sớm). Ấn tượng đầu tiên là con đường rất khó đi, ổ gà, ổ vịt chi chít thậm chí cả ổ voi, ổ khủng long nữa. Lạng qua lạng lại mỏi cả tay, trời thì cứ mưa lâm râm, gió vít bên tai nghe lạnh lẽo vô cùng. Đi qua những khúc cua chết người, qua những cái chợ nhỏ nhỏ, những ngôi trường cũ kỹ, những ngôi nhà làng ngay giữa thi trấn.
Qua cầu Sông Tiên có một cô Tiên đứng vẫy tay. Lại gần hóa ra là một cô bé xin đi nhờ. Có mất gì đâu, đi một mình cũng buồn, lại có người dẫn đường miễn phí,hi. Dừng lại lau cái kinh nghe cô bé cứ một xưng chú, hai xưng chú, hỏi ra mới biết cô bé đang học lớp 12 ở Tiên Phước. Trên đoạn đường khoảng 12km, tôi và cô bé đã nói chuyện rất nhiều, đoạn đường dường như ngắn lại và nhờ vậy tôi lên Đèo Liêu bớt hiêu quạnh. Tới một ngã ba tôi đành trả cô bé lại cho núi rừng bạt ngàn gió. Không có gì liên lạc không biết sau này tôi có cơ hội gặp lai không nữa, chỉ tiếc đôi mắt của núi rừng nhìn vào cứ xanh thẳm đến nao lòng.
Lên tới trường, nhìn ngôi trường trên đồi cao, choáng! Gặp thầy hiệu trưởng, choáng hơn khi biết chỉ có một phòng nội trú dành cho giáo viên nam mà có tới 5 người ở. Không thể đi lang thang ở vùng cao này được, mình phi ngay ra chợ tìm người bà con xa. Chợ Trà My vắng teo, đang làm lại cái cổng hoành tráng lun, đất đỏ bám gót giày, tôi xỏ tay vào túi đi tìm. Vào cổng chợ, nhìn người bán hàng thấy quen quen mà người này cũng nhìn mình cười cười, phéng ngay lại chào nhưng người đó nhìn mình mắt tròn mắt dẹt, À hóa ra là nhận nhầm người, nhầm tập 1. Đi qua hàng bên cạnh, hỏi ra và tìm được. Trưa về nhà mợ ăn cơm rồi chiều 1h30 chia tay Trà My xuôi về đồng bằng. Đi xuống tới thị trấn Tiên Kỳ bổng gặp một ngã ba, lạ dzữ ta, lúc lên đâu thấy đâu. Hỏi người bên đường mới biết đường đó cũng lên Trà My, vậy là mình lên một đường, khi về lại ọt xuống một đường khác, nhầm tập 2
Thôi viết chừng đó cũng dài rồi. về nhà xếp va ly lên đường thôi.........

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Tôi


Tôi
Dở dang kiếp người
Khi đánh mất em
Băng qua đường quốc lộ

Tôi 
Có lẻ sẽ không đi con đường này
Nếu không gặp em và trao cho niềm hy vọng


Tôi
Có lẻ sẽ không ray rức lương tâm
Khi gây nên nỗi đau
Một nỗi đau không bao giờ cạn
                                                                         
Tôi 
Có lẻ sẽ không lo âu và suy nghĩ
Khi quyết định chọn lựa
Con đường còn dài phía trước

Tôi 
Có lẻ sẽ khác đi ư ?
Có lẻ sẽ như thế nào đây ?
Khi không gặp những người như thế
Không ai có thể trả lời 
Trừ số phận.

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

HOA XUYẾN CHI

     Chiều nay đi đám cưới về, đang chếnh choáng men say và đánh vật với con đường lầy lội, bổng mình nhìn sang bên đường, nơi vườn cao su mới trồng...ngỡ ngàng cả rừng hoa xuyến chi đang nở rộ, từng đóa hoa nhỏ nhỏ, trăng trắng điểm xuyết lên cái màu xanh của cỏ dại. Hoa xuyến chi, cái tên nghe rất hay và rất văn thơ nhưng cũng rất bình dị và gần gũi. Loài hoa này từ nhỏ mình đã biết nhưng lúc xưa mình chỉ xem đó là một loài cỏ dại mà thôi. Còn nhớ có lần đi phát rẫy mình đã ghét cay ghét đắng loài cây cứng đầu, mọc nhanh này. Nhưng khi em nói với tôi về loài hoa này tôi đã rất bất ngờ về tên của nó. Một cái tên vừa kiêu sa vừa gần gũi, vừa hoang dã gợi lên niềm tò mò khám phá. Mùa này trên Tây Nguyên hoa dã quỳ đã nở rộ, hai loài hoa với hai màu khác nhau, ở hai vùng đất khác nhau nhưng cùng gợi lên trong tôi những cảm xúc.....
Hoa xuyến chi nở rợp cả miền nhớ
Tôi nhớ em, cô bé của tôi ơi
Em không phải là hoa nhưng em cho tôi biết
Có một đóa vô thường vẫn tồn tại trong tôi

Hoa xuyến chi chiều nay lặng lẽ
Như nỗi lòng vẫn lặng lẽ trong tôi
Không dám nói ra vì tôi cố nén
Không muốn nỗi đau lại cào xé mảnh đất cằn

Hoa xuyến chi nhìn mặt trời rực trắng
Ôi sức sống từng ngày, sức sống của thời gian
Không ai biết bàn chân ai giẫm đạp
Một bàn..hai bàn...em vẫn lặng lẽ sinh sôi

Hoa xuyến chi tôi gởi lại nơi em
Lời xin lỗi kiếp này không trả được
Thôi đành để một miền trí ức
Vẫn đâm chồi...vẫn nở những mùa hoa