Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

CÁI NGHỀ

Chiều nay dạy công nghệ lớp 10/2, thấy sao mà chán, mà nản. Cái lớp này lúc nào bước vô mình cũng thấy đau đầu, không có tý hứng thú nào để mà dạy. Tất cả cũng chỉ vì tụi nó ồn ào àm mình nói thì không nghe, vả lại môn công nghệ nên tụi nó thích học sao thì học. Không phải mình xem nhẹ môn này, ở lớp 10/1 mình dạy rất hay. Cung cấp cho tụi nhóc nhiều kiến thức, nhất là những kiến thức gần gũi và ứng dụng trong đời sống. Còn lớp 10/2 thì kệ, tụi nó nói chuyện thì thiệt ráng chịu. Cho tụi nó soạn bài thực hành vào vở, mình ngồi trên bàn không biết làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại sao thấy cái nghề của mình nó "bạc" sao ấy. Buồn buồn lại nhớ đến bài thơ của sư phụ Phan Hoài Vỹ....

"ĐỜI PHẤN....
Đứa bảo là ngay, kẻ gọi tròn
Già thời nhọn hoắc, trẻ thời thon
Đời đen mãi miết vòng thua được
Phận trắng say sưa chuyện mất còn
Mài đít anh hùng mơ lấp bể ..
Gọt đầu quân tử mộng dời non
Đâu hay biển rộng sông dài quá
Một luống cày sâu xác đã mòn…"

Thôi nói ít về cái ý nghĩa thanh cao của nó. Nghề gì thì cũng là một cái nghề. Kiếm cơm hay để thành đạt cũng vậy thôi. Nghề là do mình lựa chọn, có than thân trách phận cũng xong rồi. Xách cái cặp đi ở hành lang thấy oai lắm nhưng ngẫm nghĩ cái nghề này cũng không phải là đất để mình dụng võ. Công việc thì không có gì nặng nề nhưng không có đam mê thì người ta cũng khó để hết tâm trí vào đó mà làm cho trọn vẹn. Như soạn một cái giáo án ngắn củn cũng lần lữa mãi mà chưa xong. Lại nhớ lúc xưa nghe người ta nói làm giáo viên sẽ trẻ ra vì được tiếp xúc thường xuyên với giới trẻ, trẻ ra đâu không thấy, suốt ngày cau có rồi đăm chiêu suy nghĩ, quát mắng HS thế này mình già trước tuổi thì có. Nhưng thôi, hình như tâm lý ai cũng vậy, ai cũng than vãn về cái nghề của mình hết. Vậy cũng chẳng muốn ngẫm nghĩ nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét