Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

SOI GƯƠNG

Con trai ít soi gương. Mình thì càng ít hơn. Chỉ khi nào chải tóc mới ngía qua nhan sắc chút, hi. Nhưng hôm nay ngồi xem phim, nhìn vào tấm gương to ở tủ tivi...Mình đó ư, thấy lạ nhỉ...
Nhìn vào gương thấy mình càng ngày càng "phát tướng" kinh. Cái mặt bữa ni nhìn to, hình như cũng hay cau có. Đôi vai rộng thật, bắp tay to và nói chung nhìn mập...Mình sống nội tâm, hay nghĩ ngợi, nói cách khác là mãi nói chuyện với con người ở trong mình, bữa ni nhìn con người ở ngoài thấy cũng lạ thật...
Con gái thì hay soi gương, không biết hay soi gương như vậy có giúp họ nhận ra sự thay đổi của mình qua từng ngày hay không. Có khi hay soi gương như vậy giúp họ nhận ra mình là ai trong cuộc đời này, mình đang đứng ở chỗ nào và mình có giá trị như thế nào. Thành mỗ tôi giống như một kẻ u mê, giờ thấy hình ảnh của mình mới chợt tỉnh...Không biết hình ảnh của mình trong mắt người khác sẽ như thế nào nhỉ???
Giờ thì biết vì sao con gái không thích mình rồi. Con trai gì mà đa sầu, đa cảm, văn thơ lãng mạng. Chắc có lẻ nhìn mình không nam tính...Mình là tập hợp của nhiều thứ: đầu óc khoa học, thích nghiên cứu nhưng tâm hồn thì thích nghệ thuật, yêu thiên nhiên...Làm một công việc thì gò bó, khuôn thước nhưng lại muốn tự do, phóng túng...Chừng đó thứ tồn tại trong người mình. Chúng đấu tranh với nhau, chiến đấu với nhau từng ngày và hành hạ mình...
Và tôi biết có một "con hổ" đang tồn tại trong tôi. Phải sống trong cái cảnh ngột ngạt, tù túng, gò bó nên nó thấy rất khó chịu. Phải học tính nhẫn nại, chịu đựng quả là một thử thách. Nhưng vẫn còn đó một khát vọng vươn lên, một sức mạnh tiềm ẩn, một đôi chân tự do, phóng túng. Mình quyết định rồi, từ giờ sẽ đánh thức con hổ đó dậy, sống một cuộc sống tự do, phóng túng, không gò bó, không suy tư, lo nghĩ nữa. Cứ vô tư mà sống....
Chiều nay đi dạy thấy nản thật. Học sinh không chịu học bài. Mấy lớp học sinh người dân tộc tiếp thu chậm kinh. Hỏi kiến thức trong SGK mà cũng không trả lời được, còn kiểm tra bài cũ thì thôi khỏi nói...không học bài hoặc có học cũng chỉ nhớ vài dòng. Bữa ni trời nắng nóng, mới nắng 2 ngày ni mà sao thấy bức bối khó chịu kinh...
Không biết mọi người sau khi đọc blog này sẽ thấy thế nào nhỉ. Viết xong, đọc lại tự thấy mình cũng khùng khùng...Mọi người chắc sẽ nhìn mình với con mắt khác khi biết hết những tâm tư, biết hết những thói hư tật xấu, biết hết hoàn cảnh của mình nữa...Cũng định xóa đi vài bài viết nhưng lại thôi. Để vậy, ai nghĩ sao thì nghĩ, dù sao đó cũng là những suy nghĩ của mình ngày hôm qua. Nhiều lúc thấy chán cũng không muốn viết nữa nhưng thấy vẫn có người viếng thăm nên cũng không muốn phụ lòng mọi người. Thành mỗ tôi cũng muốn viết những cái gì đó to tát, tầm cỡ, thời đại...để mọi người đọc chứ không phải những dòng kể lể chán ngắt thế này. Nhưng biết làm sao được, cuộc sống của mình bây giờ nó như vậy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét