Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

LIỀU


Về nhà, bữa ni chạy lên, tới một cái dốc, nhìn lên thấy một cái ổ voi ở giữa dốc. Cái ổ voi này sũng hai bên, chỉ còn cái sống ở giữa thôi. Đang tăng tốc lên dốc thì phát hiện có một xe đang chạy xuống với một tốc độ khá nhanh. Lúc đó mình phán đoán là sẽ lên ga để vượt qua cái sống đó trước cái xe kia. Không ngờ xe kia xuống nhanh quá nên 2 xe “tranh chấp” ngay giữa cái sống đó. Mình vận dụng hết sự khéo léo lạng qua bên mép cái sống. Nghe cái vèo, lạnh cả sương sống. Mình ngoái mình xuống thấy “đối thủ” lạng chạng vào lề đường, rồi đôi nam nữ đó lao luôn xuống mấy cái ổ gà tiếp theo, nhưng vẫn không té, đúng là “cao thủ”. Chắc anh chàng đó “xong” với cô gái rồi. Mình đi mình nên khỏe re, he. Nhưng nghĩ lại mình đúng là liều thật. Chạy xe cũng gặp nhiều tình huống mà về nhà nghĩ lại thấy toát mồ hôi nhưng không lúc nào mình liều bằng lúc đó. Đúng là chạy xe đường trên này người ta cần nhiều hơn bản lĩnh, đó là sự may mắn…Mà đúng là có nhiều lúc may mắn thật. Có lúc linh cảm hay sao ấy, lên khúc cua giữa dốc mình ém sát bên lề rồi mà có thằng kia chạy bướng qua mặt 2 xe chạy song song ép mình rớt ra khỏi lề luôn. Bực tức nhưng chẳng làm gì được. Rồi có lúc chườm cái mặt ra giữa khúc cua thì thấy ở đâu lù ra một cái đầu xe buýt hay xe tải. Chạy đường này như vậy là bình thường. Ai mà yếu tim thì mất bình tĩnh, xử lý tùm bậy ngay. Cũng có lúc vượt xe contener chở vật liệu lên xây thủy điện. Đạp số, nhấn ga chưa chạy hết cái xe dài loằn ngoằn kia thì bị ép cho rớt xuống ổ gà rồi. Cũng có lúc vừa vượt xong thì chạm mặt ngay một xe máy đi ngược chiều, lúc đó tùy cơ ứng biến mà lạng lách thôi…Đường nguy hiểm vậy mà cũng có những người chạy còn nhanh hơn mình nữa. Từ trên này về tới Tam Kỳ chỉ mất 1 tiếng đồng hồ, trong khi mình cố gắng cũng ì ạch hết tiếng rưỡi. Đúng là phải ngả mũ chào thua “sư phụ”…
Mà không biết sao dạo này mình “đổ liều” ra không biết. Như bữa hôm thứ 7 tổ chức ngoại khóa xong đi nhậu với mọi người. Tổ sinh có 3 nam nhưng một thầy đi học, một thầy phải về quê có việc gia đình. Thế là còn một mình phải lo làm gần chết, giờ nhậu cũng một mình “chèo chống”, hi. Mỗi người mời ly, có mấy thầy trong ban giám hiệu, rồi đoàn trường nữa nên phải uống “nhiệt tình”. Gần cuối hiệp, còn khoảng vài chục lon nữa nhưng mọi người cứ đùn đùn. Với lại lúc đó mình no quá nên “ghét mặt” bỏ đá ra, uống bia không luôn. Bình thường nhìn mình hiền vậy chứ khi “máu” lên là “chiến” luôn…hi. Uống nhiều vậy mà cũng không say, về nhà thấy nóng thôi. Trên ni sửa điện nên cúp điện nữa. Thấy nóng kinh khủng. Nằm vật xuống giường rồi vơ đại tờ giáo án quạt lấy quạt để. Xế dậy thấy tờ giáo án nhàu nhĩ luôn...hic. Ngủ dậy mới thấy choáng váng, và đau đầu nữa. Nhưng cũng liều chạy về…
Vậy đó, nhiều khi cũng muốn “liều một phen”, hi. Liều để vượt qua nhưng cái giới hạn thường ngày mà ta tự tạo ra. Liều để thấy bứt khỏi cái nhàm chán của chính mình. Liều để tận hưởng cảm giác mạnh. Nhưng liều gì thì liều, cũng phải có gì đó níu kéo lại, tốt nhất là một ánh mắt dịu dàng….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét