Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

TỪ NƠI ẤY RA ĐI

Nhận quyết định cả tuần nay mà hôm nay Thành mỗ tôi mới làm một chuyến du hành lên thăm ngôi trường mình sắp dạy thế nào. Ngày nhận quyết định ở trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm - ngôi trường hoành tráng nhất Quảng Nam với đề án xây dựng lên tới 100 tỷ, và nghe đâu mỗi năm được nhận khoản tiền trợ cấp lên tới 20 tỷ từ thành phố Đà Nẵng. Sở dĩ tôi nói kỹ vậy vì từ đầu đã giật tít "Từ nơi ấy ra đi" nên có thể xem như Thành mỗ tôi cũng như mọi người trúng tuyển xét viên chức đợt 2 này ra đi bắt đầu sự nghiệp từ ngôi trường hoành tráng đó. Hôm đó mọi người ai cũng vui vẻ, cười cười nói nói với bao dự định phía trước và một niềm tin vào sự nghiệp giáo dục, tâm trạng phơi phới vì được mãn nhãn một ngôi trường tuyệt đẹp như thế
Hôm nay(26/12/2011) Thành mỗ tôi khởi hành từ Thành phố Tam kỳ, từ đây lên trường mất 50km(thật ra từ nhà lên đó mất tới 80km, tôi phải ra Tam Kỳ ở lại nhà người quen đi cho sớm). Ấn tượng đầu tiên là con đường rất khó đi, ổ gà, ổ vịt chi chít thậm chí cả ổ voi, ổ khủng long nữa. Lạng qua lạng lại mỏi cả tay, trời thì cứ mưa lâm râm, gió vít bên tai nghe lạnh lẽo vô cùng. Đi qua những khúc cua chết người, qua những cái chợ nhỏ nhỏ, những ngôi trường cũ kỹ, những ngôi nhà làng ngay giữa thi trấn.
Qua cầu Sông Tiên có một cô Tiên đứng vẫy tay. Lại gần hóa ra là một cô bé xin đi nhờ. Có mất gì đâu, đi một mình cũng buồn, lại có người dẫn đường miễn phí,hi. Dừng lại lau cái kinh nghe cô bé cứ một xưng chú, hai xưng chú, hỏi ra mới biết cô bé đang học lớp 12 ở Tiên Phước. Trên đoạn đường khoảng 12km, tôi và cô bé đã nói chuyện rất nhiều, đoạn đường dường như ngắn lại và nhờ vậy tôi lên Đèo Liêu bớt hiêu quạnh. Tới một ngã ba tôi đành trả cô bé lại cho núi rừng bạt ngàn gió. Không có gì liên lạc không biết sau này tôi có cơ hội gặp lai không nữa, chỉ tiếc đôi mắt của núi rừng nhìn vào cứ xanh thẳm đến nao lòng.
Lên tới trường, nhìn ngôi trường trên đồi cao, choáng! Gặp thầy hiệu trưởng, choáng hơn khi biết chỉ có một phòng nội trú dành cho giáo viên nam mà có tới 5 người ở. Không thể đi lang thang ở vùng cao này được, mình phi ngay ra chợ tìm người bà con xa. Chợ Trà My vắng teo, đang làm lại cái cổng hoành tráng lun, đất đỏ bám gót giày, tôi xỏ tay vào túi đi tìm. Vào cổng chợ, nhìn người bán hàng thấy quen quen mà người này cũng nhìn mình cười cười, phéng ngay lại chào nhưng người đó nhìn mình mắt tròn mắt dẹt, À hóa ra là nhận nhầm người, nhầm tập 1. Đi qua hàng bên cạnh, hỏi ra và tìm được. Trưa về nhà mợ ăn cơm rồi chiều 1h30 chia tay Trà My xuôi về đồng bằng. Đi xuống tới thị trấn Tiên Kỳ bổng gặp một ngã ba, lạ dzữ ta, lúc lên đâu thấy đâu. Hỏi người bên đường mới biết đường đó cũng lên Trà My, vậy là mình lên một đường, khi về lại ọt xuống một đường khác, nhầm tập 2
Thôi viết chừng đó cũng dài rồi. về nhà xếp va ly lên đường thôi.........

1 nhận xét: