Chiều nay mình lại xếp đồ bỏ ba lô mai lên lại trường. Tự nhiên thấy buồn kinh. Nhớ lại một câu trong bài hát của Trịnh Công Sơn "Tôi nay ở trọ trần gian". Đúng là cuộc đời vác ba lô đi ở trọ miết khổ thiệt. Có mấy cái đồ mà cũng phải xếp trước bỏ vô chứ không quên. Đi xa nhiều nên thói quen lo lắng, cẩn thận đã ăn sâu vào đầu mình rồi. Trước mỗi lần ra đi như vậy cũng có không ít điều phải lo lắng nên giờ hễ nghĩ xếp đồ mai lên trường là mình lại lười biếng. Ăn rồi cứ đi xa như vậy thấy thật là mệt mỏi...
Nghỉ tết 2 tuần mà ngoảnh đi ngoảnh lại thấy nhanh hết kinh. Trước tết thì lo dọn dẹp nhà cửa, đi thăm những người mình chịu ơn, đi về quê, chở Dì và em đi chợ, ở nhà làm heo rồi làm tất niên. năm nào cũng vậy, cứ xoay vần như thế. Năm mới thì đi về nội, về ngoại thắp hương, thăm họ hàng, rồi đốt giấy đưa ông bà, cúng đầu năm, đám gỗ cứ nối tiếp nhau thế. Năm nào về nhà mình cũng đi suốt thôi nhưng buồn thiu à. Đi chơi với bạn bè được bữa chứ mấy. Một phần thì đường cũng dơ, một phần thì mình cứ đi miết nên giờ tụi bạn ở quê cũng không thân thiết lắm, tụi nó ai cũng bận toàn những việc "quan trọng" hết...
Năm nay thực sự mình không cảm nhận có không khí tết. Mới năm ngoái cũng còn háo hức, xôn xao lắm. Cũng chờ đợi giao thừa, cũng thấy thiêng liêng khi chào đón những giây phút đầu tiên của năm mới, cũng xúc cảm làm thơ...Nhưng năm nay thấy mọi việc bình thường lắm. Chắc qua thời gian thì con người cũng chai sạm dần...
Giờ lên trường lại cũng có rất nhiều việc phải lo. Lo soạn giáo án rồi chuẩn bị những tiết dạy dự giờ. Lo tổ chức ngoại khóa. Lo chuyển ra phòng trọ, gì chứ nói tới chuyển ra trọ là mình thấy mệt rồi. Lại thui thủi một mình đi về, lại lọ mọ đi chợ nấu ăn...Ôi sao mà thấy khổ...!
Thôi khổ trước sướng sau vậy. Mình phải cố gắng chứ biết làm sao bây giờ. Cầu trời cho mọi việc được suông sẻ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét