Thông báo với tất cả mọi người Thành mỗ tôi đã về đến nhà. Kết thúc một hành trình dài. Thật ra chiều thứ 7 họp xong còn sớm mọi người tranh thủ về, còn mình thì còn nán lại sáng nay mới về. Một phần vì tôi không muốn về cập rập như vậy, một phần vì có đứa bạn dạy trên Nam Trà My rủ ở lại chờ sáng nay xuống uống cà phê rồi về luôn. Sáng dậy xếp đồ xong, ăn sáng mà đứa bạn vẫn chưa xuống tới nơi. Thôi đi tìm quán nào đó ngồi chờ vậy. Chạy rà rà lên rồi xuống cả đoạn đường mà không biết ghé vào quán nào. Quả thực lên đây 2 tuần rồi mà mình vẫn chưa lần nào đi uống cà phê ở đây. Thấy một quán khá yên tĩnh,, mình ghé vào, vừa đặt cái ba lô nặng trịch xuống ghế, gọi ly cà phê và đảo mắt quanh quán, đập vào mắt Thành mỗ tôi là những viên đá có vân rất đẹp. Ở phố núi này mà có người chơi đá nghệ thuật sao, vừa nhìn qua là mình đã thấy một tác phẩm có thể gọi là hoàn hảo và đẹp nhất trong bộ sưu tập. Thầm nghĩ có thể chủ quán chỉ thấy đẹp nên mang về, mình mừng thầm trong bụng, có thể hỏi mua lại tác phẩm này. Bà chủ quán ra mình hỏi dò ý: Ở chỗ mình chơi đá nghệ thuật hả cô? Cô đó trả lời: Ừ! Chồng cô chơi đó. Thế là mình tiu nghỉu như mèo đứt đuôi. Dạo một vòng xem đá và bàn luận về tên những tác phẩm với bà chủ quán, bà ta bảo mình cũng có con mắt nhìn đó chứ. Hi, người trong nghề mà lại. Ngồi nghe bà chủ kể về niềm đam mê chơi đá, về hành trình tìm ra những viên đá, về giá trị của những viên đá, về cái duyên với đá và cả thơ của những tác phẩm đó nữa. Gì chứ những cái này mình khá rành. Không ngờ là ở đây lại là nơi thiên nhiên sáng tạo ra những kiệt tác như vậy. Khi nghe cô chủ quán bảo đá này lấy ở sông Tranh, mà dòng sông này tích nước thủy điện đã ngập hết rồi. Buồn tập 2, thế là thần đá nơi đây đã không chờ bàn tay mình đến sưu tầm rồi. Vừa nhâm nhi cà phê vừa ngắm những kỳ tích của thiên nhiên thấy lòng mình an lành một cách kỳ lạ. Bà chủ quán ấy cũng biết làm thơ, còn khoe rằng chồng sưu tầm đá về còn mình thì làm thơ, biết ngâm thơ nữa. Mình khoe liền 2 tập thơ, mới nghía qua một tí cô đó bảo thơ mình cũng có hồn, bảo phô tô cho cô tập rồi cô ngâm cho nghe, he
Mấy đứa bạn xuống, chơi chút rồi khởi hành về nhà cô bạn ở Tiên Phước chơi. Về tới nơi, nhìn không gian xanh tươi, thoáng mát những mệt nhọc trên đường đi dường như biến mất. Ngồi nghe chú ba của cô bạn kể chuyện lúc xưa lên đây khai hoang mà như nghe chuyện cổ tích. Mình cũng từng nghe kể chuyện hồi xưa nhưng không thể tưởng tượng nổi cảnh lấy áo trùm heo rừng mắc bẫy rồi chặt đầu, cảnh dùng rựa chặt đầu 2 con trăn to bằng bắp đùi mẻ cả rựa, cảnh hổ về sát vách vườn, cảnh rùa nằm dưới suối to như cái nồi...Trưa ăn cơm, mấy đứa bạn làm khách còn mình thì cứ việc ăn no thì thôi, chú đó bảo tao thích thằng này, như vậy mới dễ sống, he
Chiều về, đi ngõ khác nên qua cầu Sông Tiên 2, lại cầu Sông Tiên và lại thấy thoáng buồn vì "cô Tiên" kia có người khác chở mất rồi. Thôi đành ngắm cảnh vậy, ngắm những thửa ruộng bậc thang nằm lưng chừng đồi, những con bò thong dong gặm cỏ, những rẫy sắn, rừng cây...
Về nhà, mệt đuối mất nhưng phải rửa xe rồi gặt một đống đồ nữa. Thôi cố gắng chứ sao giờ, vừa làm vừa nghĩ mình có máu phiêu lưu, muốn đi nhiều nơi, biết nhiều thứ nhưng sau khi thỏa mãn những điều đó rồi, quay về mệt đuối mất những việc thuộc bổn phận của mình thì phải làm chứ sao giờ. Ước gì có vợ, hehe. Nhưng chắc không ai chịu nỗi mình đâu. Nhất định nghỉ hè có thời gian rảnh mình phải làm một chuyến đi rừng nghiên cứu về nấm Linh Chi, cái này ấp ủ lâu rồi. Cũng muốn đi du lịch bụi bằng xe máy nhưng không biết có ai cùng chí hướng không nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét