Đếm tới 1000 đi, tớ thích con số này

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

NẮNG MỚI

Mấy bữa ni trời nắng, sướng thiệt. Nhìn nắng vàng tươi bên hè, rót mật xuống cánh đồng lún phún mạ non, nhảy nhót trên những tàu lá cau trước nhà mà Thành mỗ tôi cứ phơi phới như hồi còn xuân, hehe. Giờ thấy mình già kinh, già rồi nên làm biếng, nhất là những ngày trời mưa, Thành tôi không sợ cực, sợ khổ, không sợ phong ba bão táp, không sợ cả sư tử(....), chỉ sợ những ngày mưa nhiều. Những ngày mưa nhiều tâm trạng cứ bức bối, lòng buồn rười rượi, tâm hồn thì chật vật và mơ tưởng thì cứ lung tung nên hay trùm chăn nằm ngủ. Có lẽ là bệnh nghề nghiệp hay là tại cái tâm hồn thi sĩ nó cứ phóng túng không thích gò bó, hi. Nhưng hôm nay thì nắng rồi, tự nhiên thấy yêu đời, thấy tâm trạng trở nên sáng sủa, thấy đôi chân cứ muốn lang thang...
Nhưng thực ra thì đã lang thang rồi. Thành mỗ tôi vừa làm 2 chuyến du xuân sớm. Chuyến thứ nhất là về quê ở Tam Hải. Đã thành lệ rồi, có đi học hay đi làm thì về nhà nghỉ ngơi bữa rồi mình về quê biển. Mang đặc sản trên núi về đổi cá và nước mắm, hehe. Lần này về cũng không có gì vui lắm, chỉ có một cú thót tim là bữa đó chạy hơi nhanh nên mình tông phải con chó. Thực ra mình đã thấy con chó băng qua đường nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc đó mình lại phán đoán là con chó đó sẽ quay đầu trở lại, không ngờ con chó đó không biết trời cao đất dày là gì, phi qua và lao thẳng vào xe mình. Loạng choạng một chút mình lấy lại thăng bằng, chẳng phải đo đường tí nào, may quá, hihi. Về tới nơi đã quá trưa với lại hơi mệt nên mình không ra Bàng Thang được, buồn kinh luôn. Đọc tới đây mọi người thắc mắc vì sao không ra Bàng Thang được tôi lại buồn đến thế đúng không. Nói nhỏ nha, vì ở đây có một mỏ đá nghệ thuật mà chỉ mình Thành mỗ tôi độc quyền khai thác, hehe. Thậm chí mọi người lúc đầu nhìn tôi rinh đá về thì mắt tròn mắt dẹt, sau đó thì cười, và cuối cùng bảo tôi chắc bị khùng khùng, hehe. Kệ vậy, cái đam mê này khùng khùng vậy đó. Một viên đá, có khi đối với mọi người thì là đồ vứt đi nhưng đối với dân chơi đá nghệ thuật nó là một kiệt tác của tạo hóa. Phải qua biết bao lần thiên nhiên gọt giũa, hội đủ nhân quả mới ra được hình hài như vậy. Một tác phẩm nghệ thuật như thế hội đủ cả hội họa, điêu khắc, thơ ca và trường cửu nữa..
Chuyến du xuân thứ 2 là vừa mới kết thúc lúc 15h cùng ngày thôi, hi. Ngày nay mình ta Tam Kỳ mua quà tết mấy người xin việc giùm, rồi về nhà Nội lun, chiều về đi ăn tất niên ở nhà đứa bạn nữa nên hơi xỉn xỉn nên viết cái topic khùng khùng ri nè, mong mọi người thông cảm....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét