Rảnh, không biết làm gì, lôi quyển sổ chép thơ ra gặm nhấm lại. Thấy một số bài cũng đầy tâm trạng, cũng lai láng, cũng sáng sủa...Với lại lâu nay chìm đắm trong "u mê", công việc, lo lắng, bon chen...nên cũng chẳng làm được bài thơ nào cho ra hồn. Thôi đành khai sinh lần 2 cho những bài thơ bụi bám vậy...
Không hy vọng mọi người khen hay, không hy vọng được nổi tiếng hay được nhiều người hâm mộ. Mình viết chỉ để ghi dấu những bước chân đã qua vậy thôi, nhật ký bằng thơ mà...
Mọi người đừng có cười mỉm rằng thế kỷ 21 rồi mà làm thơ. Thực ra lâu lâu đọc bài thơ cũng thấy tâm hồn mình bình an, còn chút gì đó lắng đọng lại giữa cuộc sống ngày thường.....
HỒN THƠ
Những lúc hồn thơ lên ngôi
Là những lúc tình anh bùng cháy
Như ngọn lửa khát khao trong ngây dại
Đốt cháy em, cháy cả hình hài
NÔEN 2008
Hỡi những đứa con không có mẹ
Ta đến với người đức mẹ đồng trinh
Nhận phước lành từ tay người ban tặng
Và ấp ôm hình bóng suốt một đời
Mẹ có biết tâm hồn con đau khổ
Và nỗi buồn giằng xé tâm can
Con im lặng như một chiếc bóng
Và lang thang con đi khắp cuộc đời
Ôi cuộc đời không có mẹ, cuộc đời không tuổi
Không có tình thương và cả những đợi chờ
Con không hiểu thiêng liêng tình mẫu tử
Nên tình đời con lạc lõng, bơ vơ
Ôi mẹ ơi! Người mẹ của ta ơi
Lòng ta ôm một hận thù ghê gớm
Mà chán chường cuộc sống của đời tư
Và thế đã, ta thành "ma thi sĩ".
CÔ ĐƠN
Dẫu biết rằng lạc lối trên đường đời
Anh vẫn cần một dáng hình mơ tưởng
Hai mươi tuổi không còn tình yêu nhỏ
Không còn tôi, và cả không em
Ôi cô đơn ta chế ngự được ngươi
Và nỗi buồn cũng tìm hoài, lạc lối
Nhưng hồn tôi, tất cả hồn tôi
Khe khẽ thôi, ngươi làm ta điên dại
VIẾT Ở NHA TRANG (trong chuyến đi thực tế, tháng 4, 2009)
Anh tìm lại chút Nha Trang trong anh
Tìm lại tiếng sóng vỗ ầm ì sau giờ mưa giá
Tìm lại những con đường khuya heo hắt bắt hàng đêm
Tìm lại lời ca em ngọt ngào trên căn phòng ký túc
Ngày nào vô tình anh đến đặt dấu chân
Ôi Nha Trang mặt biển cồn cào những con sóng khát
Nhìn những đôi lứa như đôi sam quất quýt
Thì em ơi, lòng anh có những nhịp sóng lao xao
Ngày mai rời xa Nha Trang anh có nhớ điều chi
Nhớ con đường với những tòa nhà cao ốc
Nhớ lúc chần chừ trước quán cà phê bên bờ biển
Không bước chân vô vì anh đã hết tiền. (hi, viết thực lun đó)
Nha Trang ơi người ồn ào làm chi
Và ánh đèn, có gì mà vương vấn
Chỉ có em trên căn phòng ký túc
Và bờ bển dài đánh nhịp nỗi cô đơn.
Lúc đi thực tế ở Nha Trang, đoàn sinh viên trường mình ở trọ trong nhà khách của trường cao đẳng. Nhà khách này có một khu ký túc xá dành cho sinh viên. Một buổi tối mình đi chơi về nghe một giọng hát rất hay vang lên từ căn phòng ký túc trên tầng 3, nên mới có nhân vật em trong bài thơ này. Thành mỗ làm bài thơ này trong đêm cuối cùng trước khi rời Nha Trang, tối đó trời mưa rất to nên không đi chơi được. Khoảng 9h mưa tạnh, tôi một mình dạo ra phố, thấy một gánh bún cá rong nên dừng lại ăn thử, công nhận bún cá ở đây khá ngon. Sau đó dạo ra biển, sau cơn mưa biển Nha Trang vắng teo chứ không ồn ào như thường nhật. Đứng ở tháp Trầm Hương ngắm sóng đánh vào bờ tí rồi về. Đi ngang qua công viên bắt gặp một cô gái (chắc là đang ngồi chờ người yêu), bổng thấy lòng trống vắng nên về làm bài thơ này. Chuyện này xảy ra rất lâu rồi, thậm chí lúc đó tôi còn chưa biết yêu là gì, hehe
KỶ NIỆM LANGBIAN
Kỷ niệm Langbian
Là một chiếc áo mưa rách
Vì sao thế hỡi em
Mưa ướt, đường trơn và trên đường đi xuống
Em không bằng lòng sánh bước bên anh
Mà xé toạt phía sau lưng trời u ám
Để gánh nặng cuộc đời anh phải chuyển qua vai
Để nụ cười em tung cao, bay theo mây khói
Để ngăn cách tuổi tác và không gian
Thành thung lũng khắc sâu trong lòng đất
Khắc sâu trong ánh mắt ta nhìn nhau khi trời chạng vạng tối
Ôi langbian và chiếc áo mưa rách
Không đủ che con tim ta trên chặng đường dài
Không có em.
Bài này cũng viết trong chuyến đi thực tế đó nhưng là ở Đà Lạt. Bữa đó đi leo núi Langbian, leo lên đỉnh núi cao nhất ở cao nguyên này. Nói chung là rất vất vả nhưng vui. leo từ sáng đến 11h trưa mới lên tới đỉnh, ăn trưa xong lại leo xuống. Đi xuống được nửa đường thì trời bổng đổ mưa rất to, có nhiều người không đem áo mưa. Có một chị K29(Lớn hơn mình một khóa, học tổng hợp sinh nên đi thực tế cùng lớp sư pham) xin che nhờ áo mưa mình(mình mặc áo mưa cánh dơi). Đường đi xuống rất trơn nhưng chị này rất nghịch phá, không muốn cùng che với mình nên đã xé một nửa cái áo mưa và đi riêng...Thực ra thì chị này khá xinh và mình cũng "để ý" chị này rồi...hehe. Không biết giờ này phiêu bạt phương trời nào...
GẶP GỠ
Hiu hiu gió, cánh đồng xa ngút tận
Nắng hanh hanh, thoang thoảng nỗi nhọc nhằn
Anh đứng lại bên bụi tre già phóng túng
Ngước mặt nhìn dòng nước thoáng xa xa
Em ngang qua tóc mai còn vương gió
Dáng dấp liêu xiêu chiếu ngọn nắng chiều
Tuổi mười tám đôi môi mọng đỏ
Màu trắng cánh cò bay dạt tà áo em
Cái yên ắng cả không gian thấm đẫm
Em mỉm cười để tóc rối bay bay
Ta say nắng, say mùi hương lặng lẽ
Một mùi hương nồng, ruộng đất hóa em - tôi.
Bài thơ này lấy cảm hứng từ một lần đi chơi ở hồ Phú Ninh. Xế chiều, dừng chân giữa cánh đồng rộng mênh mông đầy nắng, đầy gió, xanh mướt cỏ(thực ra ở đây là lòng hồ, mùa mưa nước tràn lên nuốt chửng tất cả, mùa nắng nước cạn để lại một con kênh với vài bụi tre già xơ xác). Ngồi xuống bên bụi tre, nhìn ra mặt nước hồ gợn sóng, tận hưởng những cơn gió mát rượi, thấy làng quê thật bình yên. Và tất nhiên, bức tranh tuyệt đẹp đó không thể thiếu bóng dáng những cô thôn nữ tóc mai vương gió, nón lá thướt tha, đằm thắm...
HÔN
Anh nhìn em, ánh mắt nói đôi câu
Em e lệ, khép nhẹ nhàng mi ướt
Chưa hôn vội mà nhìn em thật kỹ
Bởi giây phút này chờ đợi mấy ngàn năm
Và thế là...
Chạm môi hồng, rung rinh luồng điện giật
Anh như hôn tất cả đất trời
Cả núi sông cũng rùng mình gợn sóng
Hòa vào nhau với tất cả yêu thương
Anh hôn em cho đôi lứa kết đôi
Cho hoa tươi nở đầy vườn mật ngọt
Cho đất nước hiện nguyên màu hạnh phúc
Cho trẻ con ngon giấc ở hiên nhà
Các bạn tin nổi không, Thành mỗ viết bài thơ này lúc đó chưa biết hôn thế nào, he. Khoái nhất câu cuối cùng, biết vì sao không, hehe...
ƯU TƯ
Tất cả đã qua rồi, kỷ niệm ơi
Ngày tháng cũ, dần phai ngày tháng cũ
Trang lưu bút hững hờ trong góc nhỏ
Đứng chênh vênh giữa hư - thực cuộc đời
Ta không còn thời gian tìm lại những ngày xưa
Ngày quá nhỏ và ta quá nhỏ
Phút ưu tư bên cuộc đời lặng lẽ
Chỉ đưa ta về một nửa khoảng trời xưa
Còn không em? Hoa sữa vẫn nồng nàn?
Và góc phố vẫn dậy hương bắp nướng?
Vòng xe quay ta chờ nhau tan lớp
Mưa đường về ngấm lạnh cả đôi tay
Nơi ta ra đi là góc phố không tên
Ngày trở về đã thành đường lớn
Ta lang thang giữa phố phường huyên náo
Cố tìm em, khoảng lặng của tâm hồn
Bài này viết về những tháng năm còn là học sinh cắp sách tới trường. Nơi đó có một thị trấn nhỏ với quán bắp nướng mà chúng tôi vẫn hay ăn mỗi khi đi học thêm, có những cây hoa sữa dậy hương man mát, và có em, đường về gió lạnh vẫn không dám cầm tay, ngày xưa ngu ngơ là thế...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét