Đọc truyện người ta viết nhiều cũng chán. Sáng nay đi dạy về tự nhiên có ý tưởng "đổi gió". Chuyển qua viết truyện thử xem sao...hehe. Ý định sẽ làm một tập con con luôn. Ý tưởng thì chắp nối quá khứ, hiện tại và tương lai. Giống như một cuốn tự truyện nhưng không phải tất cả những câu chuyện kể ra là "thời xưa" của Thành mỗ tôi đâu nha. Đừng có ở đó mà đoán già, đoán non...lo đọc đi. Hình như đây là truyện đầu tiên mình viết nên tay nghề còn "non" lắm. Đừng chê nha....
TRUYỆN 1: LẦN ĐẦU BIẾT YÊU
(hehe...thấy giật cái tít kinh hông)
Em ! Lần đầu tiên tôi nhận ra em là vào cái ngày hè nắng chát đó. Chuyển lên trên này học cũng đã được một thời gian. Cũng ôm vai, bá cổ những thằng quỷ trong lớp. Cũng lê la hết những quán kem, quán nước hay ở một cái bàn bi a nhỏ xíu ở trung tâm xã này. Nhưng hình ở lứa tuổi đó, hai phái nhìn nhau có vẻ xa lạ, và dò xét. Nếu tụi tôi tập trung ở quán này, thì tụi con gái tập trung ở quán khác. Tụi tôi chơi đá banh thì nữa kia của lớp chơi nhảy dây hay túm lại nói những chuyện gì không rõ nữa. Không biết những thằng khác nghĩ gì, trông chúng có vẻ thờ ơ lắm. Nhưng tôi thì tò mò, vì lính mới mà...
Em lật những cây hoa qua một bên. Bàn tay thon thon, nhỏ bé thoăn thoắt nhổ những cây cỏ con cũng bé xíu và mảnh mai như em vậy. Mồ hôi rịm hai bên trán, và má em thì ửng hồng. Trong khi cả lớp đã dạt vào bóng cây, tranh thủ lúc cô chủ nhiệm mãi nói chuyện với đồng nghiệp. Thì em vẫn làm, nhẫn nại và cần mẫn. Còn tôi, chỉ biết lén để ý em từ xa. Vì nếu có "biểu hiện" gì bất thường thì ngay lập tức sẽ bị tụi bạn gán ghép ngay...
Bữa ni tôi đã biết nhà em ở đâu. Trong một ngõ nhỏ, có một hàng chè tàu dài loằn ngoằn mà mùa này có những dây tơ hồng vàng óng vương vấn. Không biết có sợi nào vương vào lòng tôi không nữa? Cũng chẳng hiểu vì sao mỗi lần đi học, tới ngõ ba đó, tôi lại nhìn vào hàng chè tàu mong được thấy bóng dáng của nhỏ...
Trưa nay, tôi đi học sớm. Mãi miết đạp xe qua con đường đất rải đầy những cọng rơm khô cong, vàng óng. Nhìn lên, thì đã tới trường lúc nào không hay. Hơi sớm nên chỉ có lát đát vài đứa học sinh. Chưa vào lớp vội, tôi leo lên những cái rễ xù xì của cây Sanh cổ thụ bên hông trường hóng gió. Gió từ cánh đồng thổi vào mát rượi, tiếng ve râm ran, và tôi thì lim dim con mắt...Một tà áo trắng, một cái bím tóc thắt con tít, một cái mủ rộng vành che nửa phái trên khuôn mặt nhưng cũng đủ để tôi nhìn thấy hàng mi cong cong...Trong mơ chăng? Không, em đứng đó. Phía bên kia của cái cây và xoay lưng lại tôi, mãi mê nhìn cánh đồng xanh mướt...Giờ mình phải làm sao đây nhỉ! Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, chẳng nghĩ được cái gì cả. Chân tay lóng ngóng và run run...tôi lặng lẽ tụt xuống và chuồn vào lớp...?!
Cô giáo dạy văn gọi tôi ra cửa lớp. Bỏ tay vật thằng bạn ra, tôi run bắn lên. Thôi rồi, mình bị "chiếu tướng" rồi. Lò dò đi ra cửa, không dám ngước mặt lên, chỉ nghe cô bảo: "Chiều đi học bồi dưỡng văn nha em"...Nhóm văn có mấy đứa lớp bên nữa. Toàn con ngoan, trò giỏi nhưng đi học trái buổi với lại ở cái phòng cách xa phòng hiệu trưởng nên tụi nó quậy kinh khủng. (Trường tôi lúc xưa có ông thầy hiệu trưởng khét tiếng nên đứa nào cũng sợ). Chúng đuổi nhau ầm ĩ, con gái mà nhảy lên cả bàn thấy thước nện mấy thằng. Chỉ có tôi và em là ngồi yên, nhìn nhau...và cười...!
Rồi cũng có lúc tụi tôi đi thi. Hôm gặp nhau ở dưới huyện thấy em đứng bên người mẹ đáng kính tôi cũng không đủ can đảm lại chúc một câu thi tốt....Còn tôi thì vô phòng thi cứ nghĩ vu vơ nên cũng không bắt được mạch thơ văn nào cả. Thế là "rớt đài" và giã từ nghiệp thơ văn từ đó...Thời gian thấm thoắt trôi và chúng tôi cũng xong một cấp. Tôi chuyển lên trường mới, và nghe đâu em bị bệnh não nên không thể đi học tiếp được. Hình ảnh cuối cùng về em là buổi chia tay cuối cấp. Vẫn cái bím tóc thắt tít, gò má hồng và đôi mắt có hàng lông mi rủ xuống....
Vừa bỏ cái ba lô nặng trịch xuống ghế quán nước. Thằng bạn đi đón tôi đã luyến thắng: "Mày biết gì chưa...Thằng Lưu mở quán cà phê đó...Tối nay lên nhá". Quán nhỏ, cũng khuất trong ngõ nhỏ nhưng hàng chè tàu bị phá rồi. Mới đi xa vài năm mà thay đổi nhiều quá. Và em mang cà phê ra cho tôi. Cũng cái dáng nhỏ và đôi mắt ấy nhưng giờ sao thấy xa xôi quá...
TRUYỆN 2: MÓN QUÀ CỦA MẸ
Mẹ
anh bảo em hãy đến bên anh. Hát cho anh nghe những bài hát mà anh thích, trong
những giấc mơ. Bài hát có cái câu gì ấy nhỉ. À nhớ rồi:”Thương anh bao nắng mưa
vai áo sờn gió lạnh bể dâu…”. Mẹ còn bảo em hãy theo những bước chân anh vì anh
đi nhanh lắm. Mà em thì lẽo đẽo theo anh như một con cún con. Có những lúc anh
bỏ em lại tít đằng xa, ở một góc khuất nào đó. Như vậy thì làm sao em có thể
tìm ra anh. Nhưng em lắng nghe cơn gió và hỏi những bông hoa, nhìn những chiếc
lá. Bọn chúng chỉ đường để em tìm thấy anh…
Gió
nói rằng gió đã gặp anh. Trên bờ biển kia. Anh ngồi vốc những hạt cát, còn gió
thì thổi bung, luồn tay vào mái tóc anh. Gió còn lau những giọt mồ hôi trên
trán anh nữa. Khi anh bơi thì gió lúc nào cũng ở phía trên. Nhưng thổi nhẹ
nhàng để những con sóng không lớn, làm anh mệt. Những lúc anh nằm ngửa mình
trên mặt biển, mở mắt tí ti ra nhìn trời nhìn mây thì gió bay lên, kéo những
đám mây ra để mặt trời tuôn nắng sưởi ấm cho anh…Gió còn làm nhiều lắm, nhưng
em không ghen với gió…
Những
bông hoa nói rằng anh vừa đến đây. Và
đọc sách trong khu vườn này. Anh ngồi ở chiếc ghế đá, bên những bông hoa trang
lớn. Và bông hoa nhắc anh nhớ lại những ngày ấu thơ. Những bông hoa trang này
từng chắt chiu những giọt mật nhỏ để anh hút khi nằm sóng soài trên lưng đồi
hút gió. Mắt dõi theo những con bò đang mãi mê gặm cỏ. Còn bông hoa lan kiều
diễm ở góc vườn thì hênh hoang rằng: Anh từng nhìn nó. Mãi mê và say đắm với vẻ
đẹp rực rỡ của nó. Anh cũng từng chăm sóc nó. Anh tưới tắm cho nó mỗi ngày và
khi nó bắt đầu nhú những cái búp nhỏ xíu, non xanh thì anh đã vuốt ve nó. Bàn
tay anh nhẹ nhàng và ấm áp lắm. Tuy lặng lẽ nhưng bông hoa thiên lý cuối vườn
cũng nói anh cần đến nó. Vì nó biết anh rất thích ăn hoa thiên lý xào. Và nó
sẵn sàng hy sinh cho anh, giống như một sự tận hiến. Những bông hoa khác: Từ
đóa hoa súng trong chậu đến những bông hoa mười giờ bò dưới mặt đất, những bông
hoa cúc kiêu hãnh ngắm mặt trời đến những đóa tigon mảnh mai trên giàn cũng kể
đã gặp anh. Cũng được nụ hôn tham lam của anh đặt trên bờ môi mịn màng, rực rỡ
của chúng…Nhưng em cũng không ghen với hoa…
Những
chiếc lá non thì nói rằng nó được mọc trên những thân cây do chính bàn tay anh
chăm sóc. Và mỗi sớm mai, khi nó còn đang mãi trang điểm bằng những giọt sương
long lanh vương trên tấm thân ngọc ngà của nó. Thì anh đã dậy, và nhìn ngắm nó
mãi không thôi. Những chiếc lá vàng thì bảo anh thích nó uốn éo người, làm
duyên và chao nghiêng trong gió. Và khi nó rơi xuống bãi cỏ xanh nào đó thì anh
lại nhặt nó lên và còn đề thơ trên đó nữa…Nhưng em cũng không ghen với những
chiếc lá…
Vì
em biết anh không thuộc về tất cả bọn chúng…
Cũng
có lúc em đuổi kịp anh và chúng mình đã có những tháng ngày vô cùng hạnh phúc.
Mỗi đêm, dù anh có cặm cụi làm việc bên chiếc máy tính tới khuya thì em vẫn chờ
anh. Em thích cảm giác ngồi nhìn anh chìm vào giấc ngủ. Lúc đó em thấy ở anh
toát lên vẻ thư thái, thảnh thơi chứ không phải một người đăm chiêu, lo nghĩ
mỗi ngày. Em thích ngồi đó, nhìn anh ngủ thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc và hát
cho anh nghe. Thầm nghĩ trong giấc mơ của anh có hình bóng em không nhỉ? Em
muốn vào dò xét những giấc mơ của anh, nhưng sao khó quá. Có những buổi
sớm mai. Anh hứa sẽ dậy sớm tập thể dục và cùng em ngắm mặt trời mọc nhưng rồi
anh lại ngủ nướng. Em định sẽ đánh thức anh dậy rồi làm mặt hờn dỗi nhưng nhìn
anh ngủ dễ thương quá. Như một đứa bé con vậy. Nên em khẽ đặt lên má anh một nụ
hôn. Một nụ hôn của gió…
Nhưng
rồi cũng tới ngày anh có…người yêu. Thay vì mỗi chiều đi tắm biển thì anh lại
rong chơi cùng cô gái đó. Anh không còn nấu cho em những món ăn nữa. Những món
hỗn tạp do anh tự sáng tạo nên, không giống ai nhưng sao em thấy nhớ cái hương
vị của đó. Thay vì vào vườn hoa đọc sách thì anh lại tung tăng cùng người khác
đi thư viện. Anh quên mất cái bản tính tự do phóng túng của mình rồi. Chỉ có
mình em là thương tiếc những bông hoa đã đến độ tàn. Mùa xuân đã gần hết
rồi…Rồi anh cũng quên viết cho em những vầng thơ lãng mạng. Trong tim anh giờ
đây đã có người khác và cũng có nguồn cảm hứng khác. Em không biết phải làm gì
cả, từng đêm em khóc thầm nhưng vẫn đứng ở ngõ chờ anh về. Lúc xưa anh về sớm
nhưng dạo này anh hay về trễ vì còn bận dỗ dành cô bé hờn dỗi…
Rồi
một ngày em quyết định rời xa anh. Bay đến khung trời mơ ước của riêng mình.
Nơi ấy có những rừng thông vi vu trong gió. Em đùa giỡn với những lá thông rơi
để quên đi nỗi nhớ anh. Em sà xuống những bông hoa tú cầu nở đầy hai bên lối
đi. Trong vườn kia người ta trồng rất nhiều loài hoa đẹp nhưng em chỉ thích cẩm
tú cầu thôi. Từng chùm hoa mong manh như những quả cầu làm bằng pha lê. Nhưng
lạnh lùng và vô cảm như ánh mắt anh dành cho em vậy. Em tự nhốt mình trên phố
núi này. Rong chơi, chiêm ngưỡng những con thác hùng vĩ. Leo lên những đỉnh núi
cao để tận hưởng làn gió nhỏ nhẹ, trong lành và nhìn thành phố mong manh trong
sương sớm. Lang thang qua những vườn
trồng rau, em lại thấy thương những người lao động. Và em nhớ đến anh...
Ngày
em về anh không còn ở đó nữa. Anh đã quay về nơi anh ra đi. Nơi mảnh đất miền
trung nắng, gió, và khô cằn. Không khó khăn để em nhận ra anh giữa bao người xa
lạ. Em quay về không phải vì lời hứa với mẹ anh. Mà vì em biết rằng, mình đã
yêu anh nhiều lắm. Anh vẫn thế, nhưng chững chạc hơn nhiều. Vầng trán rộng lúc
này khi anh nhíu mày có nhiều hằn nếp hơn. Đôi mắt nhìn xa xăm hơn, và hình như
cũng có nhiều lo lắng. Anh vẫn giữ thói quen đi uống cà phê một mình. Vừa phả
khói thuốc vừa đăm chiêu suy nghĩ. Ngồi
đối diện với anh, em như nhìn thấy nỗi đau trong tim anh. Anh đã chia tay người
yêu. Em không biết vì sao như vậy nhưng tự nhiên trong lòng lại trào lên một
cảm xúc khó tả. Em muốn ngồi gần lại. Cầm lấy tay anh và kéo anh gục đầu lên
vai mình. Để xoa dịu nỗi đau trong con tim giá lạnh. Nhưng em đã không thể…
Rồi
một buổi tối trời mưa tầm tã. Em đang co ro vì lạnh thì anh về. Hình như anh
vừa đi nhậu ở đâu đó và rất say. Anh quăng mình lên giường, đánh vật với cơn
say và nỗi cô đơn. Em muốn chạy lại, ôm chầm lấy anh. Nhưng em thấy trái tim
mình như tan ra…
-
Sao em không nói với anh rằng em yêu anh?
- Vì
em không thể!
-
Sao lại không thể chứ? Anh cầm lấy tay tôi và siết chặt. Tôi cảm nhận được hơi
ấm của anh, cảm nhận được một mùi vị rất riêng nơi anh. Nhưng điều đó càng làm
trái tim tôi tan chảy ra nhanh hơn…
-
Anh biết bao năm qua em vẫn dõi theo những bước chân anh, nhưng sao em lại lặng
thầm?
Tôi thấy mắt mình cay xè, và
hình như tôi đã khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má và tan vào hư
không…Anh nhìn sâu vào mắt tôi:
- Em có yêu anh không?
Cả người tôi dường như cứng lại. Và tôi không thể thốt nên lời. Chỉ nhớ
hình như mình đã ôm anh. Và chúng tôi hôn nhau...
Nhưng tôi sẽ phải rời xa anh. Trước khi trái
tim tan chảy hết. Tôi không muốn đánh mất hình bóng anh trong trái tim bé nhỏ
này. Chính tình yêu đã níu kéo tôi trở lại. Vì tôi là một ...linh hồn...
Nó thức dậy. Đầu đau như búa bổ. Thử hình dung
lại cảnh lúc tối nó chạy xe về thế nào, leo lên giường thế nào...Và hình như có
một giấc mơ kỳ lạ thì phải...
- Ôi dào...! Nó tự nhủ, say vậy thì còn nhớ gì
chứ. Mở tung cửa sổ, nhìn xuống đường. Hình như dưới kia thấp thoáng một thiếu
nữ...